Diệp Vĩnh Khang trầm giọng dặn dò một câu, sau đó hừ lạnh một tiếng, kéo tay Trần Tiểu Túy rời đi.
Ngọn núi này ngày thường vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng đêm hôm đó, một cảnh tượng đáng sợ như địa ngục đã xảy ra.
Không có tiếng súng, cũng không có ánh lửa, nhưng Diệp Vĩnh Khang biết rất rõ, đám người trên núi hôm nay, không có bất kỳ ai có thể sống sót để nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai.
Lúc này đã gần sáng sớm, nhưng cuộc sống về đêm của Giang Bắc mới chính thức bắt đầu.
Trong một nhà hàng lẩu nằm trong thành phố, Diệp Vĩnh Khang gọi một nồi lẩu rất cay, bắt đầu thưởng thức nhiều món khác nhau như lòng dồi, thịt bò.
“Cô cũng ăn đi, sao không đói à?”
Diệp Vĩnh Khang đặt miếng lòng nóng hổi vào bát của Trần Tiểu Túy, cười nói: “Chẳng lẽ cô không thích ăn cay sao?”
Từ đầu đến cuối Trần Tiểu Túy ngây ngốc cả người, sau khi ngẩn ra mọt hồi lâu, vội vàng gắp miếng lòng trong bát lên, không chút do dự cho thẳng vào mồm. Thậm chí chưa kịp nhai đã nuốt xuống bụng rồi.
“Khụ khụ!”
Thường ngày Trần Tiểu Túy luôn ăn rất nhạt, ngay lập tức bị sặc và ho dữ dội.
“Cho dù bụng đói cũng đừng nuốt luôn xuống như vậy chứ, ít nhất cũng phải nhai hai lần”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, đưa khăn giấy cho Trần Tiểu Túy.
“Anh Diệp… à không, quân hậu, tôi… tôi…”
Lúc này Trần Tiểu Túy không biết nói gì, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết biểu đạt như thế nào.
Bởi vì tất cả những chuyện này đều quá sốc đối với cô ấy.
Mặc dù trước đó cô ấy đã lờ mờ đoán ra được, thân phận của anh e là không đơn giản chỉ là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ.
Nhưng có đánh chết cô ấy cũng không thể ngờ rằng, anh Diệp lại là hậu quân tướng trong đại lễ sắc phong quân tướng sắp được tổ chức!
Loại xúc động này ngay cả khi cô chủ của nhà họ Trần dù đã trải qua vô vàn sóng to gió lớn cũng phải cảm thấy kinh hãi.
“Sau này cô cứ gọi tôi là anh Diệp đi, hoặc gội tôi là Diệp Vĩnh Khang cũng được”.
Diệp Vĩnh Khang lấy một chiếc khăn giấy lau miệng rồi nói tiếp: “Cô là người thông minh, vì vậy rất nhiều chuyện không cần tôi phải nói nhiều nữa”.
Trần Tiểu Túy vội vàng gật đầu: “Vâng, quân hậu… à không, anh Diệp, tối nay tôi không nhìn thấy hậu quân tướng gì hết”.
“Tôi chỉ biết rằng, sau khi tôi lên núi, gặp phải nhà họ Hàn, bọn họ và người của Cục tác chiến nảy sinh xung đột, sau đó bị quét sạch toàn bộ”.
Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, nói chuyện với người thông minh đúng là rất nhanh chóng.
“Trước đây cô từng nói với tôi, cô giúp tôi là đang đánh cược, cược rằng tôi nhất định sẽ hạ được nhà họ Hàn”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Trần Tiểu Túy bối rối: “Xin lỗi, tôi không biết anh…”
“Cô không cần căng thẳng”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay ngắt lời: “Cho dù cô vì bất kỳ mục đích gì, quả thực cô đã làm như vậy”.
“Tôi đã từng nói, nếu cô đã dám đặt cược trên người tôi, tôi nhất định sẽ không khiến cô thua”.
“Bây giờ, cô thắng rồi, có yêu cầu gì, cô cứ nói ra”.
Trần Tiểu Túy bối rối, tim đập loạn nhịp, nếu như cô ấy sớm biết anh Diệp chính là hậu quân tướng, cho dù có một trăm lá gan cô ấy cũng không dám nói với anh những lời như vậy.