Cô cả Loan Loan cuộn tròn trên ghế phó lái ngủ được bảy tám tiếng rồi, vừa mở mắt ra đã đảm nhiệm vai trò hướng dẫn đường đi cho Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang nhìn GPS nói: “Sao lại phải đi đường nhỏ? Đi dọc theo cao tốc chạy thẳng qua là được, đi đường nhỏ còn phải mất hai tiếng nữa”.
“Ôi trời, bảo anh đi đường nhỏ thì anh cứ đi đường nhỏ đi”.
Thánh nữ Loan Loan dường như không kiên nhẫn: “Trên đoạn đường này đều là cao tốc, chả thú vị gì cả”.
“Phong cảnh trên đường nhỏ bên đó chắc chắn khá đẹp, đến lúc đó còn có thể chụp thêm vài tấm nữa”.
Diệp Vĩnh Khang cạn lời nói: “Chẳng phải cô nói một tấc thời gian là một mạng người sao? Sao thế, lúc này e là lão quái vật Xích Viêm kia đã đuổi kịp rồi?”
Cô cả Loan Loan trước đó vừa nói “tấc đất không thể nhường” liên quan đến vấn đề thời gian lúc này lại phát huy từ “tiêu chuẩn kép” đến mức tốt nhất: “Đàn ông to xác như anh sao cứ nhát gan thế nhỉ? Sợ cái này sợ cái kia, chỉ có chút can đảm thế đúng là mất mặt, quyết định đi đường nhỏ đi”.
Diệp Vĩnh Khang khóc không ra nước mắt.
Trước đây khi đọc được một câu trên mạng, nói tầm quan trọng của tình yêu cái đẹp và mức độ trân trọng cuộc sống của một người phụ nữ đi đôi với nhau, thậm chí không sợ chết vì yêu cái đẹp.
Lúc đầu nhìn thấy câu nói này anh chỉ cảm thấy vô lý, thế nhưng lúc này xem ra vũ trụ tốt đẹp cuối cùng cũng có chân lý, đường nhỏ thì đường nhỏ, ai bảo mình là vệ sĩ của người ta.
“Sao cô biết chắc cảnh vật trên đường nhỏ sẽ đẹp?”
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa hỏi.
Thánh nữ Loan Loan liếc mắt khinh bỉ nói: “Đường nhỏ, nếu đã gọi là đường nhỏ thì chứng tỏ đường rất nhỏ, chắc chắn cảnh vật cũng nhiều, có thế mà cũng nghĩ không ta, đúng là không biết có đầu để làm gì”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ừ, câu này của cô quá ư là có lý luôn”.
Lái đi một đoạn, quả nhiên có một ngã rẽ, rẽ vào đó là đi vào đường nhỏ.
Quả nhiên phong cảnh hai bên đường đẹp hơn trên cao tốc nhiều.
“Tôi nói rồi mà, anh xem nơi này đẹp biết bao, vừa rồi còn không tin”.
Thánh nữ Loan Loan dường như tỏ ra vô cùng tự hào với lựa chọn của mình.
“Ừ, rất đẹp”.
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang rất bình tĩnh, bỗng quay đầu lại nhìn đối phương nói: “Nhưng sao cô biết nơi này sẽ có ngã rẽ đi vào đường nhỏ chứ?”