Hai người cả đường cứ cãi nhau, cuộc hành trình tưởng chừng nhàm chán nhưng lại khá thú vị.
Mỗi lần đấu võ mồm, thánh nữ Loan Loan đều thua, hai ngày nay số lần cô ta nghiến răng nghiến lợi đã nhiều hơn gấp mấy lần số lần nghiến răng từ khi sinh ra đến lúc lớn của cô ta.
Cũng không biết tên này mặt dày như thế có tác dụng gì, quả là đao súng không đâm đến, độc dược không ngấm vào.
Đợi đến núi Thanh Thành, khi đánh với đám đạo sĩ mũi trâu đó, cần phải đưa tên mặt dày này ra làm bia đỡ đạn cũng được.
Diệp Vĩnh Khang lái xe liên tục mười mấy tiếng, trên đường vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một lát nhưng cô gái tên Loan Loan này lại nói rằng một tấc thời gian là một sinh mạng.
Không chừng ông lão Xích Viêm ở Trưởng Lão Các lúc này đã lần theo khí tức mà đuổi đến, nếu rơi vào tay ông ta thì hai người đều sẽ bị thiêu rụi thành cát mất.
Thế nên nói nhiều thế ý muốn nói là trên đường đi không thể nghỉ ngơi, phải giành giật từng giây để đến được núi Thanh Thành, vào hồ Hàn U muộn một giây thôi cũng tăng thêm phần rủi ro bị thiêu rụi.
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang cũng cạn lời, không phải anh không đồng ý với quan điểm này, nói thế nào thì thời gian cũng rất quý báu.
Nhưng mẹ nó, cả đoạn đường thấy phong cảnh đẹp một chút là sống chết đòi xuống xe chụp ảnh một hai tiếng là có ý gì?
Điều khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy cạn lời nhất là lúc xuất phát đã nói rõ với nhau hai người sẽ luân phiên nghỉ ngơi khi đi trên đường.
Kết quả sau đó mới nhận ra cô gái này đã lớn thế này nhưng lại không phân biệt được phương hướng.
“Mẹ kiếp, cô cũng chả biết lái xe, trước đó cô nói với tôi thay nhau lái cái quái gì?”
Dù Diệp Vĩnh Khang có tốt tính đến đâu cũng không khỏi nổi nóng, lái xe liên tục mấy chục tiếng mà không thể nghỉ ngơi dọc đường, đây không phải là chuyện đùa.
Cô cả Loan Loan lại tỏ vẻ điều đó là đương nhiên nói: “Không biết lái thì anh có thể dạy tôi, tôi rất thông minh, học là biết ngay”.
Diệp Vĩnh Khang bất lực, mình bị cuốn vào chuyện này vốn dĩ đã bực mình rồi, anh không muốn lại rơi vào một kết cục người thì chết xe thì bị hủy.
Cũng may Diệp Vĩnh Khang là người tập võ, sức lực tinh thần trong người hơn hẳn người thường, lái xe liên tục mười mấy tiếng không mệt nhưng mông hơi khó chịu một chút, hơn nữa vô cùng nhàm chán.
Lái một ngày một đêm, liên tục hai mươi bốn tiếng từ sáng sớm hôm trước đến sáng sớm hôm sau.
Cuối cùng cũng đi vào khu vực Thục Địa, nhưng vẫn còn phải đi năm sáu tiếng nữa mới đến núi Thanh Thành.
Người dân Thục Địa có tiếng là rất biết hưởng thụ cuộc sống, có câu nói trẻ không bước chân vào Thục Địa thì già không rời Xuyên, từ câu nói này có thể đoán được ý nghĩa.
Thức ăn, phong cảnh, gái đẹp nơi đây tuyệt nhất thiên hạ, đánh mạt chược, thưởng thức trà, phơi nắng, đó là cuộc sống thường ngày của người Thục Địa.
Ý nghĩa của câu nói đó là cuộc sống ở Thục Địa quá nhàn hạ, nếu lựa chọn sống ở đây vào độ tuổi nên phấn đấu thì rất có thể sẽ bị cuộc sống đơn điệu ở đây mài mòn ý chí.
Về sau già không rời Xuyên càng có thể hiểu được, cuộc sống ở đây rất thoải mái, sau khi về hưu có thể mỗi ngày thưởng thức trà, phe phẩy quạt trong tay, đánh một bàn mạt chược, ngày tháng như thế thoải mái biết bao.
Nhưng nếu chỉ dựa vào câu này thì sẽ cho rằng người dân Thục Địa đều là những người nhàn rỗi, lười nhác là quan điểm sai lầm.
Người Thục Địa rất muốn tận hưởng cuộc sống, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến việc họ cống hiến mồ hôi và trí tuệ cần cù của mình cho xã hội.