“A, anh muốn đụng chết tôi đấy à?”
Thánh nữ Loan Loan lơ đễnh một chút, cả người nghiêng ra phía trước, nếu như không có dây an toàn thì trán đã đập cho sưng to như quả ổi luôn rồi.
“Anh phản ứng gắt như vậy làm gì, anh có quen biết Tiểu Bạch Long à?”
Thánh nữ Loan Loan xoa đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ dị.
“Cái đó… trước đây tôi có một cô người yêu cũ cực kỳ trắng, biệt danh của cô ấy cũng là Tiểu Bạch Long, cũng đã rất lâu chúng tôi không liên lạc với nhau rồi”.
Tốc độ phản ứng của Diệp Vĩnh Khang cũng rất nhanh, ngay lập tức bày ra dáng vẻ thương tâm thảm thiết.
Thánh nữ Loan Loan đột nhiên thấy buồn cười, phát ra tiếng cười trong như tiếng chuông bạc: “Ha ha, lẽ nào bạn gái cũ của anh là đàn ông à, ha ha ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, nói: “A? Không phải phụ nữ sao?”
Lúc Thánh nữ Loan Loan phá lên cười, đôi mắt to tròn cong thành hai vầng trăng non nhỏ, tính cách của cô ta vốn dĩ không phải kiểu thục nữ dịu dàng kín đáo gì.
Lúc cười hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng, cả người cứ thế rung lên: “Chứ còn sao nữa, Tiểu Bạch Long mà tôi nói là cận vệ của bố tôi, cũng là Bạch Long Sứ của giáo phái áo đỏ,ha ha ha ha, thú vị thật đấy”.
“Tên đó thường ngày lúc nào cũng bày ra vẻ mặt cứng nhắc và dáng vẻ không vướng bụi trần, quay về tôi phải nói cho rõ chuyện này với anh ta, xem xem gương mặt cứng nhắc của anh ta có đỏ lên hay không, ha ha ha ha ha!”
Nhìn cô gái giống như tâm trí vẫn chưa hoàn thiện, mới có chút chuyện nhỏ đã vui như gì trước mắt, Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể bất lực nhún vai sau đó đạp chân ga tiếp tục lái đi.
Dọc đường Diệp Vĩnh Khang cứ nói bóng nói gió, đổi một cách khác để dò hỏi thông tin về Tiểu Bạch Long.
Không hiểu sao cô gái trẻ thoạt nhìn giống như tâm trí vẫn chưa hoàn thiện lúc này lại đột nhiên trở nên cực kỳ thông minh, vừa nhìn đã nhận ra mánh khoé của Diệp Vĩnh Khang: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi thẳng đi, vòng vo nghe ngóng tình hình của người ta, nếu như có sở thích trên phương diện đó thì tôi cũng không ngại làm bà mai mối cho hai người”.
“À, có điều nói ra mới thấy nếu như hai người thành một cặp thì cũng khá là xứng đôi đấy chứ, ít nhất giới tính giống nhau, điểm này đã đủ để cho hai người nổi bật giữa đám đông rồi ha ha ha ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang cực kỳ hoài nghi cuộc sống trước kia của cô gái đang cười lăn cười bò này nhàm chán và rập khuôn tới độ nào.
Cho nên mới hỏi thẳng: “Tôi hơi hiếu kỳ một chút, nếu như vi phạm giáo quy của mấy người thì sẽ thế nào, cô cũng không cần phải trả lời, tôi chỉ hiếu kỳ một cách đơn thuần mà thôi”.
Thánh nữ Loan Loan cười nói: “Giáo quy của giáo phái áo đỏ chúng tôi quả thực có một điều như vậy, nghiêm cấm tiết lộ tình hình của giáo phái áo đỏ ra bên ngoài”.
“Có điều giờ anh đã ở trên cùng một con thuyền với tôi, hơn nữa những chuyện có liên quan tới tình hình của giáo phái áo đỏ mà tôi nói với anh khi trước, dựa theo giáo quy thì đã đủ để dùng Thánh Hoả nướng chín anh ba lượt rồi”.
Diệp Vĩnh Khang lên tiếng nói: “Rõ ràng là cô tiết lộ cho tôi biết, sao tôi lại là người chịu trận?”
Thánh nữ Loan Loan nói với vẻ đương nhiên là thế: “Chỉ cần tiêu diệt được anh rồi thì không phải tôi sẽ không cấu thành tội danh tiết lộ thông tin nữa hay sao, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không nghĩ ra, anh đúng là loại não lợn”.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi quay đầu lại, gật đầu phụ hoạ, nói: “Ừ, cô nói rất có lý, nói cho tôi biết tình hình của Tiểu Bạch Long đi, coi như nghe kể chuyện để tôi lái xe đỡ ngủ gật”.
Tư thế ngồi trên xe của Thánh nữ Loan Loan không giống với người khác, đôi chân thon dài trắng nõn không chịu để yên mà lại cuộn tròn lại trên ghế giống như ngồi trên sô pha ở nhà.
Cái miệng nhỏ đó ngay từ lúc lên xe vẫn chưa từng dừng lại, đặc biệt còn cực kỳ thích một món ăn vặt có tên là hạt dẻ cười.
Đống đồ ăn vặt đặt ở ghế sau vốn dĩ dành cho Diệp Tiểu Trân đoán chừng đều bị cô ta xử lý hết rồi.