Lúc này, từ vị thánh có vẻ ngoài ngọt ngào Loan Loan này không khó để nhận thấy tổ chức này không những không phải là thứ tốt lành gì, mà còn rất ác.
Nhưng chuyện này đối với Diệp Vĩnh Khang cũng không phải chuyện xấu, anh hiện giờ đã bị mắc vào trò chơi này, không thể không tiếp tục.
Dù sao sau này cũng phải đối phó với tổ chức xấu xa này, nếu đã không phải thứ tốt lành gì thì lúc ra tay sẽ không phải đắn đo quá nhiều.
"Khi nào chúng ta xuất phát?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
"Ngay lập tức".
Thánh nữ trả lời.
"Vậy thì tôi sẽ đặt hai vé đến Tàng Địa Phật Quốc ngay bây giờ …"
"Tôi nói là đến Tàng Địa Phật Quốc sao?"
"Thế thì đi đâu?"
"Thục Địa, núi Thanh Thành!"
Mặc dù Giang Bắc và Thục Địa đều ở phía nam của nước Long Hạ, nhưng chúng lại cách nhau vài tỉnh.
Nhưng vị Thánh nữ yêu chó hơn yêu người này lại bắt phải lái xe đến đó.
"Em nói này, chị ơi, lái xe từ đây đến Thục Địa sẽ mất ít nhất hai ngày. Không thể ngồi máy bay qua đó sao? Em sẽ trả tiền vé, hạng nhất, nếu chị vẫn cảm thấy chưa đủ đô. Chị có thể chọn máy bay phản lực tư nhân sang trọng hoặc máy bay chiến đấu".
Diệp Vĩnh Khang không phải là người không chịu được khổ, nhưng chắc chắn cũng không phải kẻ cứ thích lao đầu vào khổ, tiền đề của việc chịu khổ là không có con đường nào khác, hoặc là phải tự mình trải qua mới có thể đạt được mục đích nhất định.
Nếu có sự lựa chọn tốt hơn mà vẫn có thể đạt được mục đích tương tự, thì ai đi đâm đầu chịu khổ làm gì.
“Không, tôi sợ độ cao".
Thánh nữ Loan Loan đã đưa ra một lý do không thể nào bác bỏ được.
"Thế thì tàu điện trên cao, tàu hỏa?"
"Không, tôi sợ đường ray xe lửa!"
Diệp Vĩnh Khang: "…"
"Được rồi, cũng đâu phải chỉ có mình anh, đến lúc đó anh mệt tôi có thể lái giúp anh một đoạn".
"Haizzz, được rồi, nhưng nói trước rồi đấy nhé, chúng ta luân phiên nhau lái!"
Cuối cùng, Diệp Vĩnh Khang đành phải lựa chọn cách tự lái gian khổ nhất, anh lái chiếc xe polo đã được nâng cấp của mình, trông cực kỳ rẻ tiền, nhưng thực ra trị giá hàng trăm triệu tới Thục Địa.
Lái xe một mình trong một thời gian dài là một việc đặc biệt tẻ nhạt, nhưng may mắn là có một người đẹp làm bạn đồng hành.
"Tôi có chuyện không hiểu lắm. Cô là Thánh nữ của Giáo phái áo đỏ. Có thể chọn đại cao thủ nào đó đi cùng cô là được mà. Tại sao phải tìm người ngoài như tôi?"
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa hỏi.