Cũng phải làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh chàng này, lúc rảnh rỗi thường đưa anh đi quanh khuôn viên trường của mình, giải thích về lịch sử và một số người nổi tiếng từ ngôi trường này.
Nhưng anh chàng này hoàn toàn không có ý thức gì về việc bản thân anh ta đang ăn nhờ ở đậu, chả hề tỏ ta khúm núm trước mặt cô gì cả.
Cái miệng lưu manh như bôi dầu bôi trơn, quang minh chính đại trêu đùa bỡn cợt cô, nhìn cô từ đầu đến chân, rồi có bộ phận nào của cô hơi lớn một chút thì lại càng được thể lấn tới.
Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, Hạ Huyền Trúc sẽ trừng mắt nhìn anh, đe dọa nếu anh còn dám nói nhảm nữa thì sẽ đuổi cút khỏi đây.
Sau đó anh chàng này sẽ luôn trơ trẽn nói rằng anh chỉ đang trình bày sự thật khách quan thôi, khiến cô tức giận đến mức từ một cô tiểu thư dịu dàng mà động một tí là lại giơ nắm đấm lên.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, cho đến cuối cùng cô tiểu thư mù tịt về tình yêu phát hiện ra mình có cảm giác kỳ lạ khó giải thích được đối với anh chàng này.
Cô bắt đầu mong ngóng được gặp anh chàng đó mỗi ngày, một người đam mê học tập như cô, khi được anh chàng này rủ trốn học đi cùng anh khám phá một lâu đài cổ kính ở ngoại ô, cô đã đồng ý ngay lập tức.
Cuối cùng, ngày này qua tháng khác, hai người rất tự nhiên mà ở cạnh nhau.
"Em còn chưa biết anh làm nghề gì, đến lúc đó làm sao có thể giới thiệu cho gia đình em đây?"
Cô như một chú mèo con ngoan ngoãn, rúc vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông sau lần đầu tiên làm chuyện nam nữ.
Tuy nhiên, lúc này, chàng trai kia lại chẳng còn dáng vẻ tơn tởn thường ngày.
Anh chỉ yên lặng tựa vào đầu giường, mặt mũi trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông đó như thế này.
"Anh sao vậy?"
Cô nhẹ nhàng hỏi.
Người đàn ông nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, gạt tàn thuốc lên chiếc gạt tàn trên bàn đầu giường, quay đầu nhìn cô, nói với giọng rất bình tĩnh: "Anh phải đi đây…Sau này..em hãy sống tốt, núi vàng anh hứa cho em anh sẽ không nuốt lời, sau anh sẽ sai người đem tới".
Khi người đàn ông đó rời đi, Hạ Huyền Trúc không hề khóc lóc hay làm phiền, cũng không có ý ngăn cản.
Cô chỉ cúi gằm mặt, mái tóc dài che đi khuôn mặt xinh xắn và thanh tú, không thể nhìn rõ được biểu cảm của cô.
"Anh đi thật đây".
Chàng trai mặc lại quần áo, đặt ở trên bàn đầu giường một cái gì đó: "Em cầm lấy mặt dây chuyền này, tốt nhất là hãy đeo lên người".
Sau đó, người đàn ông bước ra khỏi căn phòng nơi hai người từng ân ái mặn nồng mà không nhìn lại.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bàn đầu giường có một mặt dây chuyền hình lưỡi liềm màu đen.
Cô nắm chặt mặt dây chuyền màu đen, nước mắt như những hạt trân châu đứt dây, thân thể run lên, nhưng không phát ra tiếng.
Cô không nói với bất kì ai về chuyện này, cũng cư xử rất bình tĩnh, cũng không có gì bất thường sau đó.
Chỉ là cô ngày càng lao đầu vào học tập, có thể nói là học như phát rồ.
Cô dành toàn bộ thời gian cho việc học tập, từng phút từng giây.
Cô đã làm tất cả những gì có thể, cô gắng để gạt bỏ hình ảnh người đàn ông đó ra khỏi cuộc đời mình.
Nhưng số phận đã sắp đặt người đàn ông này vào cuộc đời cô, như thể mọi chuyện không có ý định kết thúc sớm như vậy.
Không lâu sau, cô bất ngờ phát hiện mình có thai.