Diệp Vĩnh Khang không quay đầu lại: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Đêm nay cô ở lại phòng khách này đi, sáng sớm mai tôi sẽ đến tìm cô".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang biến mất ở ngoài cổng biệt thự.
Loan Loan sững sờ một lúc, trong lòng niềm vui vỡ òa, nhưng cũng lại hiện lên một tia mất mát không thể giải thích được.
Anh chàng này có ý gì?
Cố gắng mặc cả với mình, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì?
Phi phi phi!
Mình đang nghĩ gì thế không biết!
Loan Loan đỏ mặt vì những suy nghĩ "bẩn thỉu" trong lòng, nhưng bỗng nhiên tò mò về anh chàng này.
Tại sao người này lại khác với những gì cô ta tưởng tượng vậy?
Hạ Huyền Trúc nửa đêm tỉnh dậy, đột nhiên thấy Diệp Vĩnh Khang không ngủ, mà lại ngẩn người dựa vào đầu giường.
"Chồng, anh sao vậy, có chuyện gì vậy?"
Hạ Huyền Trúc mơ màng, trìu mến nắm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.
"Có một chuyện mà anh mãi chưa hiểu được".
Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ thái dương nói: "Hỏi em một câu, một chuyện từ đầu đến cuối đều thông suốt, các phân tích đều hợp tình hợp lý".
"Nhưng lại có một chỗ rất kì lạ, khiến cho tính hợp lý của toàn bộ câu chuyện lập tức không còn hiệu lực".
"Nhưng nếu suy đoán này bị bác bỏ hoàn toàn, thì lại tạm thời không tìm thấy lý do nào khác, em nói xem đây là vì sao?"
Hạ Huyền Trúc chống người lên, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Nói cách khác, nếu như bỏ cái tình tiết kì lạ kia đi thì cả câu chuyện sẽ hợp lý?"
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Ừ, cái này giống như một tấm gương nhẵn nhụi, nhưng đột nhiên lại có điểm đen, làm cho gương nhìn rất không hợp lý".
Hạ Huyền Trúc nghe xong nói: "Tình huống này chỉ có hai khả năng".
"Đầu tiên, hướng suy diễn ngay từ đầu đã sai. Ngay cả khi mọi thứ sau đó là hợp lý và xuôi theo suy luận này, hướng suy luận đó vẫn là sai".
"Thứ hai, có thể tình tiết kì lạ kia chả liên quan gì đến toàn bộ câu chuyện mà chỉ tồn tại độc lập".
"Nếu phần độc lập này bị ép đặt vào câu chuyện, đương nhiên sẽ trở nên kệch cỡm".
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt sau khi nghe những lời này: "Tồn tại độc lập?"
Tồn tại độc lập.
Bốn chữ này đột nhiên như gõ nhẹ vào trái tim của Diệp Vĩnh Khang.
Nếu điểm không hợp lý đó thực sự tồn tại độc lập và không liên quan gì đến toàn bộ sự việc, thì phỏng đoán này của anh chẳng phải là hợp lý sao?
Nhưng nếu đúng như vậy, đây có vẻ như là một sự trùng hợp khó tin.
Hơn nữa, nếu sự kiện đó được tách ra khỏi toàn bộ liên kết, thì bản thân sự kiện đó sẽ rất trái với logic.
Diệp Vĩnh Khang vắt óc tìm không ra lý do, đầu óc hỗn loạn.
Anh lắc đầu nguầy nguậy, hiện tại anh không được phép nghĩ tới những chuyện lộn xộn này, dù sao cũng đã nhúng tay vào việc này rồi, vừa đi vừa lần dò cuối cùng cũng sẽ tìm ra chân tướng thôi.