Lúc này, đầu ngón tay của đối phương cách chân mày cô ta chưa đầy một cm.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt cô gái, vài giây sau mới chậm rãi bỏ tay xuống, xoay người lại cầm tượng Phật cổ đi, sau đó từ từ biến mất trong màn đêm không nói một lời.
Cô gái vẫn thẫn thờ, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự sợ hãi giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Nếu vừa rồi đối phương muốn giết cô ta, thì chỉ cần đưa đầu ngón tay về phía trước một tấc, cô ta sẽ chết bất đắc kì tử liền!
Tuy nhiên, vẻ mặt này không tồn tại được lâu.
Một lúc sau, sắc mặt cô gái từ từ dịu đi, khóe miệng hiện lên một nụ cười kỳ quái.
Diệp Vĩnh Khang đã mang tượng Phật và lái xe đến một biệt thự riêng ở khu Biên Nam.
Biệt thự này do Tần Hạc mở, không để kinh doanh, mà chỉ dùng để tiếp đãi thương gia và họp mặt nội bộ.
Theo chỉ thị của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc đã sơ tán toàn bộ nhân viên của biệt thự.
Diệp Vĩnh Khang là người duy nhất còn lại trong toàn bộ biệt thự.
Diệp Vĩnh Khang đi tới một gian trong biệt thự, đặt tượng Phật lên bàn đá cẩm thạch, sau đó chậm rãi ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, bấm vào bộ chuyển đổi kết nối với máy tính.
Bài đăng của Tiểu Bạch Long được mã hóa đặc biệt, không thể mở nó bằng điện thoại di động ngoại trừ máy tính đó.
Lần này, chính Tiểu Bạch Long đã tự mình gửi mật khẩu, để Diệp Vĩnh Khang thao tác trên điện thoại.
"Đã lấy được tượng Phật".
Diệp Vĩnh Khang gửi tin nhắn cho Tiểu Bạch Long: "Tiếp theo tôi nên làm gì?"
Tin nhắn lại của Tiểu Bạch Long rất đơn giản: "Kiên nhẫn chờ đợi".
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, cảm giác bị dắt mũi thật sự rất khó chịu, nhưng anh nhất thời không thể thoát khỏi.
Vì Tiểu Bạch Long yêu cầu anh kiên nhẫn chờ đợi, anh chỉ có thể ở trong phòng nghỉ mà suy đi ngẫm lại về một số sự việc.
Trên thực tế, Diệp Vĩnh Khang từ trước đến nay không phải luôn ở thế bị động, anh đã suy nghĩ lại sự việc nhiều lần, đồng thời cũng đưa ra một phỏng đoán táo bạo.
Phỏng đoán này dù xét trên góc độ nào cũng hợp tình và hợp lý, nhưng có một điểm rất phi logic đến mức lật ngược lại hoàn toàn phỏng đoán của Diệp Vĩnh Khang.
Chẳng nhẽ anh đã phỏng đoán sai?
Diệp Vĩnh Khang lâm vào trầm tư.
Khoảng hai tiếng sau, một bóng người quen thuộc đột nhiên từ cổng biệt thự bước vào.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, cũng không hề kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Sao, đánh chưa đủ à?"
Người tới là cô gái mặc váy đỏ vừa nãy đã giao chiến với anh.
"Tôi muốn thỏa thuận với anh".