“Đợi đã!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên ngớ ra: “Ý của anh là thứ vừa nãy anh hất ra là...”
Hoàng Thử Lang nheo mắt cười: “Nước tiểu của Hoàng Thử Lang tôi”.
“Đụ mẹ!”
Diệp Vĩnh Khang như cháy nhà, vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình ra, miệng không ngừng nôn ọe.
Cái thứ đó của Hoàng Thử Lang không chỉ bắn vào người đàn ông mặc váy đỏ.
“Mẹ kiếp anh có bệnh à, anh thì là thiếu niên cái khỉ gì, sau này có thể nói trước một tiếng được không
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy bụng dạ mình muốn lộn ngược lên.
Hoàng Thử Lang gãi đầu cười nói: “Tuy rằng tôi không còn là thiếu niên, nhưng trong lòng tôi vẫn là một chàng trai thuần khiết hoàn mỹ, hơn nữa không phải cách này có hiệu quả rất cao sao?”
Diệp Vĩnh Khang cạn lời với tên này, cũng không biết nên cảm ơn hay là tát cho hắn một cái vêu mỏ.
Cũng may Diệp Vĩnh Khang không mắc bệnh sạch sẽ, hơn nữa đã từng ở trên chiến trường rất nhiều năm, chút vết bẩn này vẫn chưa đạt đến mức ba ngày chưa tắm.
“Anh Diệp, anh nói xem đây rõ ràng là một con người, sao lại có thể tàng hình nhỉ?”
Lúc này Hoàng Thử Lang cũng phát hiện ra người đàn ông váy đỏ không phải ma quỷ gì, cơ thể vẫn còn ấm.
“Chuyện này có chút nằm ngoài tầm hiểu biết của anh, vì vậy tôi sẽ không giải thích cho anh nữa”.
Diệp Vĩnh Khang lấy khăn lau sạch vết nước trên tay: “Ở đây anh thu xếp dọn dẹp đi, nhớ kỹ, chuyện này phải giữ mồm giữ miệng, không được khoe khoang chuyện này ở bên ngoài, nếu không đến lúc tự chuốc họa vào thân đấy”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang vội vàng gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Nhi, Tần Đại Dạ và Lý Thanh Từ, sau khi xác nhận mọi việc ở nhà và Lý Thanh Từ đều ổn, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuộc gọi cuối cùng là cho Sử Nam Bắc.
“Những người đến lần này có lẽ không dễ đối phó, cậu cẩn thận đấy”.
Diệp Vĩnh Khang đoán 80% rằng hai người còn lại sẽ đi tìm Sử Nam Bắc theo vị trí của chày kim cương.
Sử Nam Bắc ở đầu dây bên kia tỏ ra đặc biệt hứng thú: “Ý anh là thằng cha tàng hình sẽ tới tìm tôi à?”
“Đã bị tôi xử rồi, hai đồng bọn còn lại của hắn có lẽ đang trên đường tới tìm cậu đấy”.
“Đù, đại ca, anh đừng chơi vậy chứ. Đã nói rõ để tên tàng hình cho tôi rồi mà?”
“Được rồi, lắm mồm thế, lát nữa gửi xác tới cho cậu, cậu cứ từ từ mà nghiên cứu. Nhớ kỹ, lát nữa nhất định phải xử lý hai tên đó thật sạch sẽ, không được để ai sống sót”.
Diệp Vĩnh Khang đặc biệt dặn dò một câu rồi mới cúp máy, sau đó lái xe thẳng về nhà, mở bài đăng của Tiểu Bạch Long, đợi đối phương trả lời.
Về phía Sử Nam Bắc, Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không lo lắng.