“Đại ca, tôi thề với trời, tôi thật sự không nói dối. Khi đó tôi thật sự đã gặp phải một người biết thuật tàng hình!”
Nhìn vẻ mặt kích động của Sử Nam Bắc, Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu: “Hình như tôi cũng gặp một người biết thuật tàng hình rồi”.
Nói xong, anh lấy hai tấm ảnh chụp từ camera giám sát trong điện thoại di động của mình ra đưa cho Sử Nam Bắc xem.
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy!”
Sử Nam Bắc nhìn thoáng qua bóng ma trong hai bức ảnh chụp màn hình: “Khi đó thằng nhãi đó ẩn thân, cũng không phải là vô hình hoàn toàn, vẫn có ảo ảnh trong không khí, giống hệt như bóng ma này. Đại ca, người này giờ đang ở đâu. Tôi nhất định phải giải quyết bí ẩn đã ám ảnh tôi nhiều năm qua”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Hiện giờ cũng chưa rõ, chỉ biết rằng người này rất có thể hiện nay đang ở Giang Bắc”.
“Chuyện này tạm thời cậu đừng nói gì hết, chiếc chày kim cương này phải trông chừng cho kỹ, tốt nhất là lúc nào cũng mang theo bên người, sau này để tâm nhiều hơn chút, người đó rất có thể vì chiếc chày kim cương này mà tới tìm cậu đấy”.
Sử Nam Bắc nghe xong vội vàng đeo chiếc chày kim cương vào cổ, hưng phấn nói: “Chết tiệt, thế tôi phải cất thứ này đi, đợi thằng nhãi đó tới tìm tôi, bí ẩn này chưa được giải quyết ngày nào là tôi không yên ngày đó!”
Sau khi quay về nhà, Diệp Vĩnh Khang lại mở bài đăng của Tiểu Bạch Long ra, nhưng đối phương vẫn bặt vô âm tín.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa có bằng chứng xác thực, nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể khẳng định rằng vấn đề này chắc chắn có mối liên hệ chặt chẽ không thể tách rời với Giáo phái áo đỏ.
Hơn nữa, lần này ba người này tới đây rất có thể là nhắm vào mình!
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ vấn đề này cả ngày, cho đến buổi tối khi Hạ Huyền Trúc đi làm về, tạm thời gác lại chuyện này sang một bên, cùng vợ trò chuyện cười nói.
Cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Diệp Vĩnh Khang cũng không muốn thấy Hạ Huyền Trúc lo lắng cho mình.
Sáng sớm.
Hầu hết những người bình thường về cơ bản đều đang ngủ lúc này.
Nhưng đối với những người thích cuộc sống về đêm, đây là thời điểm bắt đầu một ngày.
Hoàng Thử Lang được công nhận là ‘đại ca’ của thế giới ngầm ở Giang Bắc, đồng thời cũng là một kẻ thích sống về đêm.
Mỗi khi đêm đến, Hoàng Thử Lang sẽ khoác lên mình chiếc gile màu đỏ sẫm yêu thích của mình, chiếc quần tây đen, đôi giày thể thao màu trắng như tuyết, hơn nữa còn chăm chút cho cái đầu đinh bóng loáng của mình, sau đó sẽ đi vận động ở một hộp đêm.
Theo cách nói của hắn, bóng đêm luôn khiến người ta nảy sinh cảm hứng. Mỗi ngày hắn đều lượn khắp các hộp đêm lớn, thực ra là muốn tìm đối tượng để tiến hành tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống.
Nhưng cụ thể có tìm hiểu về cuộc sống hay không thì không rõ, dù sao mỗi đêm việc hắn thích làm nhất là chạy tới hộp đêm tán gái.
Là ‘đại ca’ được công nhận trong giới giang hồ ngầm ở Giang Bắc, thân phận, địa vị, tiền hắn đều không thiếu. Nếu hắn cần thì có thể bắt được rất nhiều cô em xinh tươi.
Nhưng hắn có sở thích đặc biệt của riêng mình, hắn không bao giờ chạm vào phụ nữ địa phương, cho dù đối phương có xinh đẹp đến đâu, hắn cũng không hứng thú.
Bởi vì hắn hiểu rằng những người phụ nữ này đều nhắm vào thân phận và địa vị của hắn chứ không phải vì sức hấp dẫn của hắn.
Hoàng Thử Lang không thích những người phụ nữ thô tục này, hắn muốn một người phụ nữ có thể hiểu được tâm hồn hắn.
Vì vậy hắn đặt mục tiêu vào những người từ nơi khác tới, nhưng người này không biết hắn có thân phận gì, hắn có thể tiếp cận họ như một người bình thường.
Đêm đó Hoàng Thử Lang đến liên tiếp ba hộp đêm nhưng không tìm được đối tượng thích hợp, phụ nữ từ nơi khác đến có khá nhiều nhưng Hoàng Thử Lang cũng kén chọn lắm chứ ấy tưởng đùa.