Lý Thanh Từ trả lời: “Bởi vì tôi không chắc liệu những người như Lý Toàn còn tồn tại trong nội bộ chúng tôi hay không, vì vậy tạm thời tôi chưa công khai chuyện này”.
“Đi thôi, lập tức quay về nhà cô!”
Diệp Vĩnh Khang kéo Lý Thanh Từ đi ra ngoài.
Nếu người của Giáo phái áo đỏ đó thực sự tới rồi, vậy thì chiếc chày kim cương là quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
“Như vậy không hay lắm thì phải”.
Lý Thanh Từ có vẻ hơi do dự sau khi biết rằng Diệp Vĩnh Khang muốn mình đưa chày kim cương cho anh: “Dù sao trong đây ẩn chứa rất nhiều cơ mật”.
“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với những cơ mật này, nhưng thứ này tạm thời không thể đặt ở chỗ cô được, cô cũng đừng hỏi, đến lúc tôi sẽ tự khắc nói cho cô biết”.
Diệp Vĩnh Khang cất chày kim cương vào trong túi, anh không muốn Lý Thanh Từ bị cuốn vào chuyện này.
Nếu hung thủ giết chết ông lão thực sự là người của Giáo phái áo đỏ, vậy thì chiếc chày kim cương này rất có thể sẽ khiến cô ấy gặp nguy hiểm.
“Vĩnh Khang, có phải anh biết chuyện gì rồi không?”
Lý Thanh Từ cũng nhìn ra được Diệp Vĩnh Khang dường như đã biết điều gì đó.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: “Hiện giờ chỉ là tôi suy luận thôi, vẫn chưa có bằng chứng thuyết phục, nhưng hiện tại tôi chưa thể nói cho anh biết chuyện này được”.
“Còn nữa, vụ án này, tôi vẫn câu nói đó. Cô có thể điều tra, nếu như có manh mối gì, tuyệt đối đừng gặp trực tiếp hung thủ, nhất định phải ngay lập tức thông báo cho tôi!”
Lý Thanh Từ gật đầu, mặc dù làm như vậy là trái với kỷ luật, nhưng cô ấy biết rõ năng lực của Diệp Vĩnh Khang, cũng tin rằng Diệp Vĩnh Khang làm việc luôn có cái lý của mình.
“Đúng rồi, còn cái này nữa”.
Lý Thanh Từ đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy điện thoại di động ra, mở mấy tấm ảnh từ camera giám sát.
“Sau khi vụ án xảy ra, tôi đã điều động camera giám sát ở khu vực xung quanh vị trí gây án, đáng tiếc là ở đó tương đối ít camera giám sát, lại còn nhiều góc chết, chỉ chụp được hai tấm ảnh bóng lưng mờ mờ”.
Lý Thanh Từ chỉ vào màn hình điện thoại di động nói: “Từ bức ảnh có thể thấy được là bóng của hai người đàn ông, nhưng bởi vì khá tối nên không thể xác định được danh tính và diện mạo của bọn họ”.
“Vì vậy hai bức ảnh chụp được từ camera giám sát này không có giá trị sử dụng, nhưng sau khi các kỹ thuật viên so sánh cẩn thận, họ phát hiện ra một chi tiết rất kỳ quái”.
Lý Thanh Từ chỉ vào bên cạnh hai bóng người, nói: “Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được bên cạnh hai bọn họ có một bóng ma”
“Bởi vì xuất hình từ hai camera giám sát đều có bóng ma này, sau khi nhân viên kỹ thuật đối chiếu, chắc chắn thiết bị giám sát không có vấn đề gì”.
“Tôi đã đặc biệt tới hỏi một vị giáo sư về việc này, vị giáo sư ấy nói rằng đây là một hiện tượng quang học khi ánh sáng bị khúc xạ, vì vậy mới xuất hiện bóng ma này”.
“Nhưng vị giáo sư cũng nói rằng các điều kiện cho sự khúc xạ này rất khắc nghiệt, vì vậy chuyện này rất phi logic”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm bóng ma trong hai bức ảnh này, phát hiện nó rất kỳ lạ, nhưng lại cũng rất quen thuộc.
Trước đây khi ở trên chiến trường, anh đã gặp phải một loại vật liệu tối tân giúp tối đa hóa sự khúc xạ ánh sáng khi được chiếu vào, từ đó hình thành hiệu ứng tàng hình.