Kiều Tử Huyên không trả lời ngay mà nhìn Diệp Vĩnh Khang hơi lo lắng nói: “Có khi nào Lục Điền bán đứng tôi nói chuyện này với Kiều Tử Phi không?”
Diệp Vĩnh Khang tự tin cười nói: “Cô yên tâm đi, tên đó bán đứng cô là chuyện chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng không phải bây giờ”.
“Nếu anh ta nói chuyện này với Kiều Tử Phi ngay thì anh ta sẽ không có cơ hội tiếp cận với cô”.
“Tôi đã đoán được tính toán của tên đó, tám mươi phần trăm là lên kế hoạch ăn tươi nuốt sống cô, sau đó kiếm thêm một khoản tiền từ cô, rồi mới thề thốt nói muốn giúp cô”.
“Sau đó quay đầu lại lập tức kể công chuyện này với Kiều Tử Phi, anh ta đều có thể kiếm lợi từ hai phía”.
Nghe xong Kiều Tử Huyên mới quyết tâm, nghiến răng gửi địa chỉ sang.
Chưa đến nửa tiếng sau, bên dưới có tiếng động cơ ô tô.
“Tên này gấp gáp quá, không hề chậm trễ một giây phút nào”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười đầy ẩn ý, Ninh Bắc không phải là thành phố nhỏ hạng ba như Giang Bắc mà là một thành phố có quy mô lớn.
Trước đó Diệp Vĩnh Khang và Kiều Tử Huyên lái xe từ nhà họ Kiều sang bên này gần như chạy với tốc độ nhanh nhất.
Dù là thế cũng phải mất khoảng hai mươi lăm phút.
Nhưng từ khi Lục Điền nhận được tin nhắn đến lúc này cũng mới có nửa tiếng đủ để thấy tên này nôn nóng đến thế nào.
“Thôi xong, anh ta không đến một mình”.
Kiều Tử Huyên lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ngoài Lục Điền, còn hai gã đàn ông lực lưỡng bước xuống xe.
“Với tôi thì như nhau cả thôi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn rất bình tĩnh, chỉ cần Lục Điền không nói chuyện này cho Kiều Tử Phi biết thì hắn có dẫn theo mấy người đến cũng chỉ chỉ giẫm thêm mấy con kiến với Diệp Vĩnh Khang mà thôi.
“Huyên Nhi!”
Lục Điền vội vàng bước vào trong, quả nhiên nhìn thấy Kiều Tử Huyên đang ngồi trên sofa để lộ đôi chân dài trắng nõn khiến người khác dấy lên dục vọng.
“Huyên Nhi, tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi, cô yên tâm, chỉ cần cô phục vụ tốt cho tôi thì tôi sẽ bảo vệ cô bình an vô sự”.
Lục Điền vui mừng đến mức nuốt nước bọt, thậm chí bắt đầu giơ tay ra cởi cúc áo ra.
Ngay khi hắn vừa định nhào về phía Kiều Tử Huyên thì Kiều Tử Huyên bỗng bình tĩnh nói: “Anh định để người khác xem sao?”
“Ồ ồ, suýt nữa thì quên, hai người ra ngoài canh cửa đi”.
Lục Điền không thèm quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ khoát tay, sau đó vội vàng đến gần Kiều Tử Huyên.
Kiều Tử Huyên bỗng giơ một cánh tay ra chỉ lên ngực Lục Điền chặn hắn lại, nhìn đối phương bình tĩnh nói: “Ý tôi nói không phải người anh dẫn đến”.
“Hả? Vậy còn ai nữa?”
Lục Điền khó hiểu quay đầu lại, lúc hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì cả người không khỏi rùng mình.
Hai vệ sĩ hắn dẫn theo không biết đã nằm dưới đất từ lúc nào.
Người đàn ông tên Diệp Vĩnh Khang kia đang khoanh hai tay trước ngực cười ẩn ý nhìn mình.
“Các… các người dám gạt tôi!”
Lục Điền hoảng hốt lập tức nổi giận, rút điện thoại ra hung hăng nói: “Giờ tôi phải nói chuyện này với cậu chủ”.
Ầm!
Diệp Vĩnh Khang giơ chân lên đá văng chiếc điện thoại của Lục Điền ra ngoài.
Sau đó lại đạp Lục Điền ngã xuống đất, tiến lên trước giẫm lên ngực Lục Điền.
Rắc!