Khi cô ta nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang kéo cửa sổ xuống cười với mình, Kiều Tử Huyên mới yên tâm, vội vàng xuống lầu rồi ngồi vào ghế phụ lái.
“Cô chỉ đường đi”.
Diệp Vĩnh Khang đạp chân ga lái xe rời đi.
“Đến phía trước thì rẽ trái”.
Kiều Tử Huyên vừa chỉ đường vừa ngờ vực nói: “Anh lấy đâu ra chiếc xe này thế?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Chặn bừa một chiếc trên đường”.
Kiều Tử Huyên nhíu mày: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng để đùa hả?”
“Tôi nói thật mà”.
Diệp Vĩnh Khang cười giải thích: “Chiếc Santana này cũng mấy trăm nghìn tệ, huống gì còn là đồ second-hand, tôi chuyển cho anh ta ba trăm nghìn tệ, dĩ nhiên anh ta liền vui vẻ đưa xe cho tôi”.
Kiều Tử Huyên mới bừng tỉnh, đồng thời cũng thầm bội phục khả năng ứng biến của Diệp Vĩnh Khang.
Mặc dù ba trăm nghìn tệ không là gì với cô ta, nhưng bảo tức khắc chặn một chiếc xe rồi mua lại thì không có khả năng nghĩ đến.
Dưới sự chỉ đường của Kiều Tử Huyên, Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lái xe đến khu dân cư nơi bà Vương sống.
Bà Vương sống ở tầng hai mươi lăm trong tòa nhà, căn hộ này là căn Kiều Tử Huyên mua cho bà ta, hơn nữa sau đó Kiều Tử Huyên cũng đến mấy lần nên rất quen đường.
Hai người lặng lẽ đi đến trước cửa nhà bà Vương, Kiều Tử Huyên bỗng nhíu mày nói: “Thôi xong, tôi không có chìa khóa nơi này, nếu gõ cửa thì rất dễ khiến đám bắt cóc cảnh giác”.
Diệp Vĩnh Khang cười đầy ẩn ý: “Ai nói phải có chìa khóa mới vào trong được?”
Kiều Tử Huyên khó hiểu: “Vậy phải vào bằng cách nào?”
Ầm!
Kiều Tử Huyên vừa dứt lời, vẫn chưa kịp phản ứng thì Diệp Vĩnh Khang bỗng đạp mạnh lên cánh cửa.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, cánh cửa chống trộm cao cấp thế mà lại bị Diệp Vĩnh Khang đạp hỏng.
Sau đó cơ thể Diệp Vĩnh Khang xoẹt qua, nhanh chóng bước vào trong, bên trong vang lên hai tiếng rầm rầm.
Kiều Tử Huyên đứng ngoài cửa sửng sốt mấy giây, sau khi phản ứng lại mới vội vàng chạy vào, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong nhà thì trố mắt.
Chỉ thấy có ba người đàn ông cả người co rúm lại dưới nền nhà phòng khách, mặt mày méo mó, ôm bụng phát ra tiếng hừ hừ như đang cảm thấy cực kỳ đau.
Trong góc phòng khách có một cô bé mặc váy trắng đứng đó, đôi mắt to tròn hiện lên vẻ kinh ngạc cùng hốt hoảng.
“Cô Kiều”.
Cô bé bỗng thận trọng gọi.
Kiều Tử Huyên vội