“Cho dù có bản lĩnh đánh bại bọn họ nhưng bát nước bẩn đã hắt lên người tôi vẫn không thể rửa sạch được, tôi vĩnh viễn sẽ phải đội trên đầu tội danh giết bố soán vị”.
Nhất thời Diệp Vĩnh Khang rơi vào trầm tư, tiến không được lùi không xong, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Tinh...
Lúc này, điện thoại Kiều Tử Huyên đột nhiên có thông báo tin tức mới nhất từ trang mạng xã hội của nhà họ Kiều, ngoài tuyên bố việc Kiều Tử Huyên giết bố mưu quyền rồi bỏ trốn, còn kêu gọi tất cả mọi người cùng truy nã Kiều Tử Huyên, sau đó là tin tang lễ của bố Kiều Tử Huyên sẽ được cử hành vào hai giờ chiều mai.
Kiều Tử Huyên biến sắc: “Nguy rồi!”
“Có chuyện gì thế?”
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lướt qua màn hình điện thoại của Kiều Tử Huyên, vừa liếc mắt đã thấy rõ âm mưu trong đó, anh nghiêm nghị nói: “Xem ra cậu em trai này của cô cũng có chút đầu óc đấy”.
“Một khi tang lễ ngày mai kết thúc, cậu ta có thể dùng một số thủ đoạn, đường đường chính chính trở thành gia chủ”.
“Cậu ta ra lệnh truy nã này coi như đã hoàn toàn gán tội danh giết bố lên đầu cô, hoặc tìm ra cô rồi bí mật giết chết, hoặc ép cô không dám lộ mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta ngồi lên chức gia chủ, đúng là liên hoàn kế không chút sơ hở”.
Kiều Tử Huyên cắn răng, một chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan biến, mưu kế này của Kiều Tử Phi đã dồn Kiều Tử Huyên đi vào đường cùng!
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Kiều Tử Huyên, Diệp Vĩnh Khang vội vàng đáp: “Cô đừng lo, càng gặp phiền phức thì cô càng phải giữ bình tĩnh!”
“Hơn nữa chuyện này cũng chưa đến mức không thể thu xếp được, ít nhất là trước khi tang lễ ngày mai kết thúc, chúng ta vẫn còn đường cứu vãn!”
Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang vừa khoác vai Kiều Tử Huyên, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Không phải lúc trước cô từng nói với tôi rằng, chặng đường cô đi đến bây giờ không hề dễ dàng sao?”
“Mà bây giờ nhưng chỉ là một bài kiểm tra dành cho cô thôi, tôi hy vọng cô có thể nghênh đón khó khăn như lần trước gặp phải khổ nạn vậy, chứ không phải buông tay hay trốn tránh!”
“Hơn nữa… bây giờ ít ra cô vẫn còn tôi giúp cô, cô có thể không tin mình nhưng cô nhất định phải tin tôi, bây giờ tôi cần một Kiều Tử Huyên bình tĩnh dùng hết sức phối hợp với tôi, có thể làm được không?”
Kiều Tử Huyên sững sờ nhìn ánh mắt Diệp Vĩnh Khang, khi đôi mắt cô ta giao với ánh nhìn ấy, đột nhiên cô ta cảm thấy từ sâu trong nội tâm chợt có gì đó rung động.
Ánh mắt người đàn ông này vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tựa đầm sâu không đáy trong núi sâu.
Nhưng bên dưới đầm nước bình tĩnh này lại như hàm chứa sức mạnh và dũng khí vô cùng mạnh mẽ.
Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú, Kiều Tử Huyên đột nhiên thấy kiên định chưa từng có, trạng thái tuyệt vọng ban nãy lập tức dấy lên ánh lửa!
“Cảm ơn!”