Diệp Vĩnh Khang càng không dám sơ suất, mở cửa phòng ra, cơ thể men theo cầu thang nhảy lên.
Dường như chỉ trong thoáng chốc đã đến tầng sáu, nhìn thấy một đám người chặn ở cửa một phòng ở đầu hàng lang, Diệp Vĩnh Khang không do dự lao đến đánh gục đám người rồi đi vào trong phòng.
Chỉ thấy mắt Kiều Tử Huyên đỏ ửng cố sức lùi về sau, trong phòng có một người đàn ông trung niên hoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, đầu rũ xuống, trên cổ có một vệt ghìm xanh sẫm, hiển nhiên là đã không còn thở.
“Chị, sao chị lại làm như thế?”
Lúc này Kiều Tử Phi bỗng xuất hiện ở ngoài cửa, tức giận nói với Kiều Tử Huyên: “Bố đối xử tốt với chị như thế, sao chị lại ra tay với ông ấy độc ác vậy? Lẽ nào chị nôn nóng muốn cướp vị trí gia chủ đến thế ư?”
“Không, chị không có!”
Kiều Tử Huyên vội lớn tiếng nói.
“Chị còn định chối cãi nữa hả?”
Kiều Tử Phi chỉ vào vết ghìm trên cổ người đàn ông trung niên, rồi chỉ vào cây roi trên tay Kiều Tử Huyên, tức giận nói: “Vết ghìm trên cổ bố giống hệt với đường vân của cây roi trong tay chị, vật chứng nhân chứng rõ ràng mà chị còn dám nói mình không làm”.
“Em…”
Lúc này Kiều Tử Huyên mới nhận ra đây là một cái bẫy: “Rõ ràng cây roi này là em đưa cho chị, bạn chị có thể làm chứng”.
“Hơ, các người cùng một giuộc với nhau, có thể tin được lời anh ta nói sao?”
Kiều Tử Phi cười khẩy nói: “Vừa rồi rất nhiều người trong nhà đều nhìn thấy chị cầm cây roi này lên lầu”.
“Hơn nữa dù cây roi này không thể chứng minh được điều gì thì chị nghĩ bà Vương có thể nói dối được sao?”
Kiều Từ Phi vừa nói vừa vươn tay kéo một người phụ nữ trung niên mặc đồ người giúp việc đang run lẩy bẩy: “Bà Vương, bà đừng sợ, bà cứ mạnh dạn nói ra những gì bà vừa thấy”.
Những người còn lại đều dời tầm mắt về phía người phụ nữ trung niên này.
Tiếng hét lên lầu lúc nãy là của bà ta.
Chỉ thấy người phụ nữ trung niên không có can đảm ngẩng đầu lên, cúi thấp xuống run rẩy nói: “Lúc… lúc nãy khi bê trà lên, đẩy cửa ra thì… thì… thấy cô chủ đang cầm một sợi cây roi siết chặt gia chủ”.
“Lúc đó tôi hoảng quá nên hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất… Sau khi nhìn thấy tôi, cô chủ trợn mắt hung hăng đi đến chỗ tôi, sau đó… sau đó mọi người đến…”
Ầm!
Người phụ nữ trung niên vừa nói thế, Kiều Tử Huyên chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng nổ ầm.
Những người khác cũng đột nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm Kiều Tử Huyên.
Mặc dù người phụ nữ này chỉ là một người giúp việc của nhà họ Kiều, nhưng lời nói của bà ta vẫn rất có trọng lượng trong chuyện này.
Vì cả nhà họ Kiều đều biết rằng, từ khi chào đời Kiều Tử Huyên được bà Vương tự tay nuôi lớn, mặc dù hai người là quan hệ chủ tớ nhưng lại có tình cảm như mẹ con.
Thế nên bà ta chắc chắn không thể nói dối chuyện này.
“Bà Vương, tại sao bà lại nói dối?”
Kiều Tử Huyên khó tin nói, cô ta vừa chào đời còn đầy tháng, mẹ ruột cô ta mắc một căn bệnh quái lạ mà qua đời.