Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Kiều Tử Huyên vang lên.
Sau khi nhìn thấy ID người gọi, Kiều Tử Huyên lập tức mỉm cười nhấn nghe: “Chào hiệu trưởng Trương, ha ha, không cần không cần, thực sự không cần, đây đều là điều mà tôi nên làm”.
“Vâng ạ, không cần cảm ơn tôi. Số tiền này là do hôm qua mọi người cùng quyên góp trong bữa tiệc từ thiện, có thể khiến cho cuộc sống của bọn nhỏ tốt hơn một chút là được rồi”.
“Được rồi, được rồi hiệu trưởng Trương, vậy vất vả cho ông rồi. Bên đó có việc gì thì cứ liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào, được rồi hiệu trưởng Trương, tạm biệt”.
Sau khi Kiều Tử Huyên cúp máy, Diệp Vĩnh Khang hơi khó hiểu hỏi: “Bữa tiệc từ thiện tối qua của cô thật sự là vì muốn làm chuyện tốt sao?”
“Chả thế thì sao?”
Kiều Tử Huyên nhìn thông tin do hiệu trưởng Trương gửi tới trên điện thoại, nói: “Anh thật sự cho rằng tôi tốn nhiều công sức như vậy là vì muốn khoe mẽ thế lực trước mặt anh à?”
“Nhưng mà tối qua thực sự cũng có chút ý đó, nhưng là do tôi nhất thời nghĩ ra. Nếu đã có nhiều người đến như vậy, thuận tiện gây một chút áp lực cho hai người”.
Nghe thấy Kiều Tử Huyên nói như vậy, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thấy khá xấu hổ, vội vàng nói: “Xem ra tôi đã suy bụng ta ra bụng người rồi”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn lướt qua điện thoại của Kiều Tử Huyên, đúng lúc nhìn thấy Kiều Tử Huyên đang phân loại danh sách các khoản quyên góp qua nhiều năm.
Diệp Vĩnh Khang đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng Kiều Tử Huyên làm từ thiện không phải một hay hai lần, hơn nữa số tiền lớn đến mức đáng sợ!
“Không ngờ rằng cô lại là Bồ Tát sống đấy, nhưng sao thường ngày lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người xấu vậy”.
“Hơn nữa dựa vào số tiền mà cô đã quyên góp, tôi cũng chưa từng nghe đến tên tuổi của cô trên các phương tiện truyền thông. Có nhiều người quyên góp ít hơn cô nhiều nhưng tên tuổi của họ vang lên khắp nơi, tại sao tôi chưa từng nghe thấy báo cáo nào về cô?”
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi, dựa vào chuỗi số liệu quyên góp của Kiều Tử Huyên, theo lý mà nói cô ta phải được mệnh danh là nhà từ thiện nổi tiếng toàn quốc rồi.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang dường như chưa từng nghe thấy tên cô ta trên bất kỳ phương tiện truyền thông nào.
Kiều Tử Huyên bình tĩnh trả lời: “Thứ nhất, tôi nhất định không phải Bồ Tát sống gì đó, tôi cũng có cảm xúc và ham muốn, tôi cũng là một người bình thường với tham vọng và mưu cầu vật chất”.
“Thậm chí rất nhiều lần, tôi đã sử dụng những thủ đoạn không minh bạch để đối phó với những đối thủ cạnh tranh của mình”.
“Nhưng nó không xung đột với việc làm tự thiện. Hơn nữa trên thế giới này không có người tốt hay người xấu tuyệt đối, con người đều có hai mặt”.
“Thứ hai, mục đích của những việc tôi làm là để cho nhiều trẻ em được học hành hơn, để những người già neo đơn được sống tốt hơn, để người dân vùng thiên tai vượt qua khó khăn càng sớm càng tốt, và để cho những người ốm đau bệnh tật không có tiền được chữa bệnh”.
“Và tôi không cần phải công khai những chuyện này khắp nơi. Trước giờ tôi cũng không bao giờ quan tâm người khác nói gì về mình”.
“Nói tôi tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao, đó không phải việc của tôi, tôi chỉ cần biết mình là người thế nào là được rồi”.
“Niềm vui nỗi buồn của tôi, sinh lão bệnh tử của tôi, những thứ này đều là chuyện của tôi, không ai có thể thay thế được. Tôi sống cho chính mình, không liên quan đến người khác”.