Về phần Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang vẫn không nhẫn tâm cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cô ấy.
Trần Tiểu Túy không chỉ xinh đẹp mà còn rất dịu dàng hiểu chuyện, chỉ số IQ và EQ đều rất cao, hơn nữa cô ấy còn rất thật lòng với Diệp Vĩnh Khang.
Mỗi khi Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy ở bên nhau, anh đều cảm thấy rất thư thái.
Ở một khía cạnh nào đó, Trần Tiểu Túy thậm chí còn hiểu rõ Diệp Vĩnh Khang hơn Hạ Huyền Trúc.
Nếu như Hạ Huyền Trúc giống như một giọt mật, có thể khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào bất cứ lúc nào thì Trần Tiểu Túy giống như một bình rượu cũ khiến cho Diệp Vĩnh Khang say đắm không thôi, tình nguyện triền miên không dứt.
Nhưng không thể có cả hai được.
Mật ong và rượu cũ không thể có cả hai được.
Nếu như nhất quyết đòi có cả hai, vậy thì chính là một tên cặn bã.
Diệp Vĩnh Khang không phải chính nhân quân tử, thực ra anh cũng chỉ là một thằng khốn mà thôi.
Sau khi trở về nhà, trước tiên Diệp Vĩnh Khang vào phòng đọc sách như thường lệ, mở máy tính xem bài đăng, xem Tiểu Bạch Long có phản hồi gì không.
Tuy nhiên thanh thông báo vẫn bình lặng như cũ, không có tin tức mới nào.
“Mẹ kiếp, có bản lĩnh thì đừng lên tiếng nữa”.
Diệp Vĩnh Khang chửi thề một câu, sau đó ngâm nga một ca khúc rồi nhàn nhã lên lầu đi ngủ.
Tiểu Bạch Long đã rất lâu rồi không có động tĩnh gì, thời gian này cũng không có sóng gió nào, mặc dù trong lòng vẫn suy nghĩ một chút về chuyện này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức lực của Diệp Vĩnh Khang, sau khi lên lầu mây mưa một trận với vợ xong, chẳng bao lâu anh đã chìm vào giấc ngủ.
Ba rưỡi sáng.
Trong một quán bán đồ ăn ven sông ở Giang Bắc, ông chủ bán bánh giò là một ông lão với bộ râu dài.
Lúc này ông ấy vừa tiễn bàn khách cuối cùng và chuẩn bị đóng cửa.
“Xin chào, phiền ông làm cho chúng tôi chút đồ ăn với”.
Đúng lúc ông lão vừa cúi xuống dọn dẹp bàn ghế thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.
Ông lão giật mình một cái, quay đầu lại nhìn thì thấy đó là hai người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ nửa đầu màu vàng.
Hai người này một cao một thấp, một béo một gầy, người đàn ông gầy bên trái có nước da ngăm đen hơn, cằm khẽ nâng lên, nhìn có chút kiêu ngạo.
Người đàn ông mập mạp, béo tròn, da trắng bên phải trông tử tế hơn rất nhiều. Anh ta liếc mắt nhìn ông lão cười nói: “Chúng tôi mới đến đây, có hơi đói, muốn ông làm giúp một số món ăn”.
Ông lão thấy người này trông có vẻ tử tế, nhìn cũng không giống người xấu, lại thấy đối phương ăn mặc giống tu sĩ Tây Vực liền thả lỏng cảnh giác nói: “Sao hai người đi lại mà chẳng có tiếng động gì vậy, vừa nãy dọa tôi hết hồn”.
“Được rồi, hai người đợi chút, tôi nướng cho mấy người vài xiên chay”.
Hôm nay ông lão bán được, vì vậy tâm trạng rất tốt, không ngần ngại đưa đồ ăn cho hai người này.
Nhưng không ngờ người đàn ông da trắng mập mạo nói: “Làm ơn lấy thêm thịt cho chúng tôi, chúng tôi thích ăn thịt”.