Bụp!
Đúng lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên bị đá mạnh từ bên ngoài.
“Mã Chí Khôn, lần này chúng tôi bị anh hại thảm rồi, mẹ nó nữa, mỗi tháng chỉ được 2000 tệ tiền lương, mẹ kiếp, anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này!”
Một nhóm người hùng hổ lao vào, họ đều là thành viên đoàn phim được Tiểu Mã đưa tới công ty phim ảnh Kiều Tuyên.
Mà họ mới phát hiện ra rằng hợp đồng mà họ đã ký trước đây thực chất là một hợp đồng bán thân với giá cực rẻ, vì vậy trong cơn tức giận họ liền tìm đến chỗ Tiểu Mã tính sổ.
“Mấy người giết tôi đi”.
Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn mọi người, cười khổ nói: “Tôi cũng lương 2000 tệ một tháng, hiện tại đang nợ 15 triệu, nếu không trả được thì sẽ phải ngồi tù”.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Mã, mọi người cũng nhận ra rằng không chỉ có mình mắc bẫy mà ngay cả Tiểu Mã cũng bị gài bẫy.
Nhất thời cả đám người đều lo lắng như ngồi trên đống lửa, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
“Đúng rồi, chúng ta có thể đi tìm sếp Hạ!”
Lúc này một người trong số họ đột nhiên nói: “Sếp Hạ nhất định sẽ rất vui khi thấy chúng ta quay lại”.
“Sau đó chúng ta bảo cô ấy giúp chúng ta đền bù những thiệt hại do vi phạm hợp đồng ở đây. Chuyện này không phải sẽ được giải quyết sao?”
Tiểu Mã ngây ra, sau đó khi phản ứng lại hai mắt lập tức sáng lên, vỗ mạnh vào đùi nói: “Đúng vậy, sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ, dựa vào danh tiếng hiện tại của tôi, nếu như quay về, sếp Hạ nhất định sẽ phải trải thảm ra đón ấy chứ!”
Ngày hôm sau.
Hạ Huyền Trúc không bị choáng ngợp trước sự rực rỡ của vụ nổ đêm qua, sau khi ăn mừng với mọi người một bữa, hôm sau cô lại đi làm bình thường.
Với tư cách là người điều hành công ty, Hạ Huyền Trúc biết rằng mình phải duy trì một cái đầu tỉnh táo và tâm thế vững vàng khi đạt được thành công tức thời.
Đối mặt với khó khăn thì phải kiên cường vực dậy, đối mặt với vinh quang thì không thể kiêu căng tự phụ.
Vì lý tưởng và hoài bão của cô còn vượt xa những thứ này, cô phải từng bước từng bước tiến về phía trước.
“Sếp Hạ, Tiểu Mã nói muốn gặp cô”.
Một nhân viên bước vào văn phòng để báo cáo.
“Tiểu Mã?”
Hạ Huyền Trúc cười nhạt: “Cho cậu ta vào”.
Một lúc sau, Tiểu Mã ngẩng đầu ưỡn ngực vênh váo đi vào trong phòng làm việc, đặt mông xuống ghế sofa, cười nói: “Sếp Hạ, đã lâu không gặp!”
Hạ Huyền Trúc cúi đầu chuyên tâm xử lý nốt số tài liệu, không ngẩng lên, bình thản nói: “Có chuyện gì sao?”
Tiểu Mã vắt chéo hai chân, ngón chân hắn đung đưa, nói bằng giọng trịch thượng: “Lần này tôi tới đây là muốn cho chị một cơ hội”.
“Ồ? Tôi sao, vậy cậu nói đi xem nào”.
Hạ Huyền Trúc vẫn không ngẩng đầu lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh như vậy, không nghe ra được chút cảm xúc nào.