“Thù lao 25 triệu, ai cho anh cái quyền đấy!”
Kiều Tử Huyên đập mạnh xuống bàn.
Tiểu Mã bất bình nói: “Đó là điều bình thường mà. Đối với một ngôi sao nổi tiếng như tôi, cầm chút tiền đó còn là ít đấy, nhưng mà cô có ơn với tôi nên tôi cũng không tính toán…”
“Ngôi sao lớn?”
Sự kiên nhẫn của Kiều Tử Huyên lúc này đã đạt đến giới hạn, cười khẩy nói: “Được, tôi không quan tâm anh là ngôi sao lớn thế nào”.
“Nhưng bây giờ dựa theo điều khoản hợp đồng, tôi yêu cầu anh bồi thường 15 triệu!”
Tiểu Mã sững sờ một lúc rồi hỏi: “Bồi thường? Vì sao?”
Kiều Tử Huyên bảo nhân viên lấy một bản hợp đồng rồi đưa tới, chỉ vào một điều khoản nói: “Bên trên có viết rõ ràng, điều khoản anh đã ký với công ty về bộ phim này”.
“Nếu như kiếm được lãi thì anh có thể chia đôi với công ty, còn nếu như lỗ thì anh phải chịu một nửa”.
Tiểu Mã sửng sốt, chợt nhớ ra trong hợp đồng quả thực có điều khoản như vậy, lúc đầu hắn cứ nghĩ rằng bộ phim mình quay sẽ ăn khách, vì vậy không nghĩ nhiều liền đặt bút ký.
“Ầy, sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ”.
Tiểu Mã vỗ trán, cảm thấy nhức nhối trong tim, thầm hối hận vì lẽ ra khi đó không nên thêm điều khoản này, bây giờ không đâu tự nhiên mất 15 triệu.
“Được rồi, tôi cũng là người có nguyên tắc, 15 triệu này sẽ được chuyển vào tài khoản của công ty”.
Tiểu Mã vô cùng hối hận nói.
Kiều Tử Huyên cười khẩy nói: “Tôi rất muốn biết, 15 triệu này anh định lấy ở đâu?”
Tiểu Mã bất chấp nói: “Thù lao của bộ phim này của tôi là 25 triệu, sau khi khấu trừ tiền đền bù thì vẫn còn 10 triệu”.
“Ồ, vậy sao?”
Kiều Tử Huyên tiếp tục cười lạnh, ném tờ hợp đồng tới trước mặt Tiểu Mã: “Anh tự mình xem đi”.
Tiểu Mã liếc nhìn một cái, khó hiểu hỏi: “Đây là hợp đồng mà khi gia nhập công ty tôi đã ký, có gì đáng xem chứ?”
Kiều Tử Huyên nói: “Anh đọc nội dung điều thứ sáu điều khoản ba cho tôi nghe”.
“Này có gì mà đọc chứ”.
Tiểu Mã bất đắc dĩ lật sang điều thứ sáu điều khoản ba, bắt đầu đọc lên: “Theo quy định hợp đồng, bên A có trách nhiệm trả mức lương cho bên B là 2000 tệ một tháng”.
Đọc được một nửa, hai mắt Tiểu Mã trợn ngược lên.
Kiều Tử Huyên vẫn tỏ ra bình tĩnh, thờ ơ nói: “Còn chưa xong đâu, đọc tiếp đi”.
Tiểu Mã tiếp tục đọc tiếp: “Mức lương này đã bao gồm tất cả chi phí của bên B, trong đó bao gồm các khoản thù lao không giới hạn của bên B, hợp đồng quảng cáo cùng với tất cả các hoạt động thương mại…”
“Chuyện này… sếp Kiều, cô đang đùa tôi đúng không?”
Lúc này Tiểu Mã đã không có tâm trạng đọc tiếp nữa, nội dung của bản hợp đồng này, nói một cách đơn giản là trả lương cho hắn 2000 tệ mỗi tháng rồi mua đứt mọi thứ của hắn!