“Bây giờ lòng cậu đã thay đổi, răng và móng vuốt của cậu sẽ không dùng để bắt nạt chúng tôi nữa, hơn nữa khi chúng tôi gặp nguy hiểm, cậu vẫn có thể bảo vệ chúng tôi”.
“Sói xám nghe nói thế cũng cảm thấy dê nói rất có lý bèn bỏ ý nghĩ cắt móng vuốt và răng của mình đi”.
“Quả nhiên chuyện xảy ra sau đó đúng như dê đã nói, mỗi khi có động vật khác đến bắt nạt những động vật nhỏ này thì đều bị móng vuốt và răng của sói xám đánh cho bỏ chạy”.
“Móng vuốt và răng từng khiến những động vật nhỏ này sợ hãi bây giờ lại trở thành một cây kim an thần khiến chúng yên tâm, câu chuyện này đến đây là hết”.
Đạo diễn có râu và đám người Tô Tô ở bên cạnh nghe nói câu chuyện này đều ngơ ngác không hiểu gì, thầm nghĩ hôm nay anh Diệp làm sao thế, đang yên đang lành tự dưng kể chuyện cổ tích?
Thế nhưng vẻ mặt Tiền Tử Mạn bỗng trở nên nghiêm túc, hai hàng mày nhíu chặt lại, một chốc sau lập tức bừng tỉnh.
“Anh Diệp, tôi hiểu rồi, cho tôi năm phút”.
Nói rồi Tiền Tử Mạn một mình đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, rơi vào im lặng.
Đám người Tô Tô bên cạnh hoàn toàn ngơ ngác, vừa định nói gì đó thì thấy Diệp Vĩnh Khang làm động tác im lặng, tỏ ý họ đừng quấy rầy Tiền Tử Mạn.
Chỉ có Hạ Huyền Trúc biết rõ sự thật quay đầu sang ăn ý nhìn Diệp Vĩnh Khang cười.
Tiền Tử Mạn từng là cô hai nhà họ Tiền, mặc dù cô ta có vẻ ngoài hơi ngây thơ vô hại.
Nhưng một mặt khác của cô ta lại là một bụng đen tối, lắm mưu nhiều kế, đầy mô mưu xảo quyệt.
Thứ cô ta giỏi nhất là tính toán đủ mọi âm mưu, thủ đoạn, thậm chí ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng phải chịu thua cô ta.
Nhưng từ sau khi cô ta thay đổi trở thành một người hiền lành thì những mưu kế thủ đoạn trước kia cũng bị cô ta vô thức giấu đi.
Cho dù gặp phải chuyện gì, cô ta cũng sẽ không động đến suy nghĩ tính kế hại người kia nữa, bây giờ cô ta chỉ là một cô gái chân thành, hiền lành.
Nhưng câu chuyện lúc nãy của Diệp Vĩnh Khang lại đang nhắc nhở cô ta, có lẽ mưu kế thủ đoạn không phải là từ mang nghĩa xấu, nó giống như vũ khí, sử dụng với mục đích ác thì vũ khí sẽ trở thành hung khí.
Nhưng nếu sử dụng với mục đích chính nghĩa thì nó sẽ trở thành vật bảo vệ cho mình và người khác.
Tiền Tử Mạn đang từng chút kích hoạt lại con người xấu xa bên trong cô ta.
Cô ta bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết chuyện này bằng những ý nghĩ xấu xa trước kia.
Khoảng năm phút sau, Tiền Tử Mạn bỗng nói: “Tôi nghĩ ra rồi”.
Tiền Tử Mạn quay đầu sang mừng rỡ nói: “Anh Diệp, tôi nghĩ ra cách rồi, nhưng chuyện này cần sếp Quách giúp một tay”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ tất cả những người có mặt ở đây, kể cả tôi và Hạ Huyền Trúc đều cho cô tùy ý sai bảo”.
Quách Thụy Hoa ngơ ngác: “Tử Mạn, cô muốn tôi giúp gì?”
Tiền Tử Mạn nhìn Quách Thụy Hoa nói: “Sếp Quách, bây giờ tôi cần ông lấy hết tài nguyên có trong tay để rêu rao bộ phim này của chúng ta, hơn nữa phải để nó nhanh chóng lên men”.