Lúc này, Trần Tiểu Túy đến việc nói chuyện cũng không được liền mạch cho lắm, thậm chí có chút sợ hãi không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang đá tung cửa, hàng chục thanh niên nam nữ bên trong đều sợ hãi run lên như cầy sấy.
“Không liên quan gì đến chúng tôi, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi, đều là chủ ý của Tống Tư Nhã cả!”
Đám người này không dám cứng miệng, mới một tý mà đã lập tức bán đứng Tống Tư Nhã rồi.
“Ai là Tống tư Nhã”.
Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang vẫn bình thản, không nghe ra được chút cảm xúc nào.
Phịch!
Tống Tư Nhã quỳ trên mặt đất, cả người run như cầy sấy, lắp bắp nói: “Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi cũng là do bị ép thôi, là Hàn Tiểu Xuân gọi điện cho tôi…”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên, chỉ vào Tống Tư Nhã: “Để cô ta lại, những người khác đều đánh què một chân cho tôi”.
Đám đàn em của Trần Tiểu Túy lập tức xông vào, dùng gậy bóng chày đập mạnh xuống, đãnh gãy chân từng người một, sau đó lôi ra ngoài như lôi những con chó.
Trong phòng bao chỉ còn lại mình Tống Tư Nhã run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, sợ đến mức không dám nói gì.
“Hàn Tiểu Xuân đâu?”
Diệp Vĩnh Khang bình thản hỏi.
Trần Tiểu Túy trả lời: “Hắn định trốn thoát bằng cửa sổ, kết quả ngã xuống dưới, chết ngay tại chỗ”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Tống Tư Nhã.
“Cầu xin anh tha cho tôi, đừng đánh gãy chân tôi. Tôi là do bị ép mà, tôi không muốn trở thành người tàn tật đâu!”
Tống Tư Nhã nước mắt tuôn trào, không ngừng cầu xin.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng, thầm nghĩ người phụ nữ này thật quá ngây thơ, làm ra chuyện gây hại cho Hạ Huyền Trúc như vậy mà lúc này còn muốn sống sao?
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đánh què cô đâu”.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước tới trước mặt Tống Tư Nhã.