Diệp Vĩnh Khang hít sâu vào một hơi, sau khi tạm thời gạt hết mấy thứ rối rắm trong đầu sang một bên, cả tháng nay đều chỉ suy nghĩ tới chuyện giáo phái áo đỏ, vậy nên đã lơ là chuyện công việc, chuyện lớn chuyện bé gần như đều do Hoàng Đào lo liệu.
Đối với công ty giải trí Huyền Trúc mà nói, bộ phim này có ý nghĩa hết sức quan trọng, thậm chí có thể quyết định chuyện sống còn của công ty giải trí Huyền Trúc.
Trước mắt phim sắp lên sóng, Diệp Vĩnh Khang không thể không tạm thời gạt chuyện của Tiểu Bạch Long sang một bên, đợi bộ phim này xong xuôi rồi tính tiếp.
Thật ra những công việc có liên quan đến bộ phim này đã được chuẩn bị kha khá rồi, Hạ Huyền Trúc mở hội nghị này chỉ là để xác định lại lần cuối một số công việc quan trọng mà thôi.
Từ Hạ Huyền Trúc cho tới tất cả mọi người trong đoàn phim thật ra đều có niềm tin rất lớn với bộ phim này.
Kịch bản hàng đầu, đội ngũ Hollywood đẳng cấp nhất thế giới, về phương diện diễn viên, mấy diễn viên chính, Tô Tô, La Hâm, Lý Hiểu Đan, còn cả Tiền Tử Mạn, mặc dù đều là những diễn viên nhỏ chưa có tiếng tăm, thế nhưng tinh thần kính nghiệp và kỹ năng diễn xuất của họ ngay cả đội ngũ Hollywood đẳng cấp nhất kia cũng bị cảm hoá.
“Mặc dù bọn họ đều không phải là ngôi sao, thế nhưng tinh thần kính nghiệp của bọn họ đã lay động được tôi, trước giờ tôi chưa từng thấy diễn viên nào nỗ lực như vậy”.
“Ngoài ra, kỹ năng diễn xuất của bọn họ cũng khiến cho tôi phải kinh ngạc, bọn họ không có sự bó buộc như trong sách giáo khoa, tự nhiên có hồn, năng lực tài ba, mấy cảnh quay trong đó rõ ràng có thể nói là kinh điển”.
“Tóm lại, chuyến đi tới Long Hạ lần này khiến chúng tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ, chúng tôi hết sức mong đợi được hợp tác thêm lần nữa cùng với các vị!”
Đây là nguyên văn lời trưởng đoàn của đội ngũ Hollywood đẳng cấp nhất kia đã nói, đủ để thấy mấy diễn viên như Tô Tô đã nỗ lực tới độ nào.
Đạo diễn râu dài thì càng kích động tới độ nước mắt giàn giụa, một ông lão mà lại ngồi thụp dưới đất mà bật khóc hu hu.
Nói bộ phim này là vinh quang cả đời này của ông ta, cả đời này có thể làm ra được bộ phim như vậy, dù cho ông ta có phải chết ngay lúc này thì cũng sẽ không có lời nào oán thán.
Tóm lại, tất cả mọi người đều hết sức tin tưởng và kỳ vọng rất cao vào bộ phim này.
Còn về phía công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, mặc dù tạm thời không biết phim họ quay như thế nào, thế nhưng không thể gây ảnh hưởng tới sự tự tin căng tràn của Giải trí Huyền Trúc.
Tất cả mọi người đều mong đợi ngày đó đến sớm hơn một chút, để cho tác phẩm của mình quyết một phen sống mái với công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên.
Chẳng mấy chốc, ngày công chiếu đã tới.
Thời gian lên sóng cụ thể là đúng tám giờ tối.
Hạ Huyền Trúc đã ngồi trước máy tính từ lâu, biểu cảm hết sức căng thẳng.
“Sao thế, hai ngày trước vẫn còn tràn đầy tự tin, giờ sao lại lo lắng rồi thế, em không tự tin vào bộ phim của chúng ta sao?”
Diệp Vĩnh Khang bóc một quả cam, tiện tay đưa ra trước mặt Hạ Huyền Trúc rồi cười hỏi.
“Không phải như thế”.
Hạ Huyền Trúc hít sâu vào một hơi, lên tiếng: “Em rất tự tin vào bộ phim đó của chúng ta, chỉ là không hiểu tại sao trong lòng em luôn cảm thấy không an tâm thế nào”.
“Em cảm thấy tất cả những tuyên truyền, quảng bá của chúng ta khi trước đều không thích hợp, dù cũng đã đầu tư một chút, thế nhưng đều bị chặn lại một cách kỳ lạ”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì cười nói: “Haizz, chỉ chuyện này thôi à, em đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, việc tuyên truyền khi trước cũng chỉ chiếm có mười phần trăm”.
“Số còn lại vẫn phải dựa vào vị trí giới thiệu hàng đầu của ba công ty video mà chúng ta hợp tác, bên đó không phải đã nói ổn hết rồi sao”.
“Đợi lúc nữa nửa tiếng trước khi công chiếu sẽ sắp xếp cho chúng ta một vị trí đăng ảnh trang bìa, yên tâm đi, chắc chắn đáng tin cậy”.
Hạ Huyền Trúc thở dài một hơi: “Hy vọng là như thế”.
Đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh, câu nói này rất nhanh đã được kiểm chứng trên người Hạ Huyền Trúc.