Hàn Phong lập tức quay đầu lại, vừa nhìn thấy Trần Tiểu Túy, sắc mặt mất kiên nhẫn, nói: “Cô Trần, cô tới đây làm gì vậy, có chuyện gì để lát nữa rồi nói”.
“Bỏ cô ấy ra!”
Trần Tiểu Túy lạnh lùng nói.
Hàn Phong sửng sốt, vẻ mặt không thể tin được: “Cô đang nói chuyện với tôi đấy à? Lẽ nào cô không nhận ra tôi là ai sao? Tôi là Hàn Phong!”
Hàn Phong nghĩ rằng, dù thế nào thì Trần Tiểu Túy cũng không dám chống đối lại hắn.
“TÔI BẢO ANH BỎ CÔ ẤY RA!”
Trần Tiểu Túy nghiến răng lặp lại từng từ một, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Hàn Phong nhìn chằm chằm Trần Tiểu Túy trong vài giây, sau đó đột nhiên phá lên cười: “Cô Trần, hôm nay cô uống nhầm thuốc à, tự nhiên chạy tới đây lo chuyện bao đồng?”
“Mặc dù nhà họ Trần cô có chút thế lực ở Thiên Hải, nhưng đừng quên, đây là Giang Bắc, đối đầu với nhà họ Hàn tôi, cô định tự mình tìm đường chết à?”
“Mau chóng cút đi, đừng làm lỡ việc của ông, nếu không ông đây sẽ…”
Bụp!
Hàn Phong chưa kịp nói xong, Trần Tiểu Túy đột nhiên tiến lên trước một bước, giơ đôi chân thon dài của mình đá mạnh vào ‘của quý’ của Hàn Phong.
Sau đó lập tức cầm chai rượu trên bàn đập vào gáy hắn.
Trần Tiểu Túy không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, nếu như cô ấy nổi điên lên thì hoàn toàn không kém cạnh đàn ông chút nào.
“Chị Trần, chuyện này…”
Khi cảnh này xảy ra, ngay cả vệ sĩ bên cạnh Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy có chút khó tin, đối phương là người nhà họ Hàn đấy.
“Phong tỏa nơi này lại, không cho phép bất kỳ ai rời đi, càng không cho phép ai gọi điện ra bên ngoài. Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Trần Tiểu Túy nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trên thực tế lúc này lưng cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Vĩnh Khang chạy tới nhanh như chớp, nhảy ra khỏi xe, đạp cửa ầm ầm, nhìn thấy Trần Tiểu Túy đang vội vàng đi về phía mình.
“Người đâu!”
Hai mắt Diệp Vĩnh Khang đỏ ngầu, bộ dạng trông vô cùng khiếp sợ.
“Anh Diệp, anh yên tâm, cô Hạ đã được cứu rồi, không sao cả, chỉ bị kinh hãi chút thôi”.
Trần Tiểu Túy nhanh chóng đưa Diệp Vĩnh Khang lên chiếc xe bên cạnh.
“Vĩnh Khang!”
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc lao vào trong lòng anh, những giọt nước mắt chảy dài trên má.
“Ngoan, không sao rồi, đừng sợ, có anh ở đây”.
Diệp Vĩnh Khang ôm chặt Hạ Huyền Trúc, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi.
Thấy Hạ Huyền Trúc không bị thương ở đâu anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi, nếu như hôm nay Hạ Huyền Trúc xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn không biết nên đối mặt như thế nào.
“Ngoan, đừng sợ, không sao rồi, em ở đây đợi anh một chút nhé, anh đi làm chút chuyện”.
Diệp Vĩnh Khang thấy tâm trạng Hạ Huyền Trúc ổn định hơn rồi liền dịu dàng an ủi cô một câu, sau đó nhảy ra khỏi xe.
“Sự việc đã được làm rõ chưa?”
Giọng điệu của Diệp Vĩnh Khang rất bình thản, không chút cảm xúc, nhưng lại toát ra khí chất lạnh lùng mạnh mẽ.
Trần Tiểu Túy ở một bên vội vàng nói: “Điều tra rõ rồi, là âm mưu của Hàn Phong nhà họ Hàn. Họ nhờ bạn cấp ba của cô Hạ, tên là Tống Tư Nhã giả vờ là tổ chức party sinh nhật, sau đó lừa cô Hạ tới đây…”