Thấy Kiều Tử Huyên nhìn mình chằm chằm, Diệp Vĩnh Khang nhướng mày nói: “Nhìn tôi làm gì, sao thế, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai phong độ của tôi rồi sao?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy Kiều Tử Huyên, không ngờ rằng lại là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không hiểu sao làm gì không làm lại tới đây gây chuyện, vì vậy Diệp Vĩnh Khang không khách khí gì với cô ta.
“Mẹ kiếp nữa, anh nghĩ mình là ai đấy, dám nói chuyện với sếp Kiều như vậy, sếp Kiều, thằng cha này đang gạ gẫm cô đấy, cô…”
Trước khi Kiều Tử Huyên lên tiếng, Tiểu Mã đã lập tức nhảy dựng lên như con chó bị giẫm vào đuôi.
“Câm mồm!”
Kiều Tử Huyên chỉ trích một sau, sau đó ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cũng nheo mắt đón tiếp ánh mắt của đối phương, thầm nghĩ nhân cơ hội này ra oai một tí.
Nhưng hành động tiếp theo của Kiều Tử Huyên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Diệp Vĩnh Khang.
“Anh chính là giám đốc Diệp Vĩnh Khang đúng không, tôi là Kiều Tử Huyên, nghe danh anh đã lâu, vẫn luôn muốn đích thân gặp mặt nhưng bận nhiều việc quá, thật sự không thể phân thân được. Anh Diệp, rất vui được gặp anh”.
Kiều Tử Huyên hoàn toàn không tỏ ra ngạo mạn và độc đáo như suy nghĩ của Diệp Vĩnh Khang mà rất lịch sự bước lên trước, nhiệt tình đưa một tay ra.
“Hả?”
Hành động này của đối phương khiến cho Diệp Vĩnh Khang tỏ ra hơi bối rối: “Ồ, ồ, cô Kiều khách sáo rồi, gặp được cô tôi cũng rất vui”.
Đúng là tự tát vào mặt mình mà, huống hồ Diệp Vĩnh Khang là một người ngoài cứng trong mềm, lời nói và biểu cảm chân thành của Kiều Tử Huyên khiến cho anh cảm thấy có chút xấu hổ.
“Anh Diệp, thực sự xin lỗi, sự việc cụ thể đến tận bây giờ tôi cũng vẫn chưa biết rõ. Tôi chỉ nghe Tiểu Mã nói rằng ai đó đã ăn cắp tác phẩm của chúng tôi”.
“Khi đến đây tôi mới biết là anh. Tôi nghĩ trong chuyện này nhất định là có hiểu nhầm gì đó, tuy nhiên việc công là việc công, việc tư là việc tư, nếu nhân viên của tôi đã nói ra chuyện này, tôi nhất định phải tuân theo các thủ tục và luật pháp liên quan, mong anh Diệp hiểu cho”.
Kiều Tử Huyên mỉm cười chân thành nhìn Diệp Vĩnh Khang.
“Ừ, ừ, không sao, nên vậy mà, nên vậy mà”.
Diệp Vĩnh Khang mơ hồ đáp lại, nhưng trong lòng lại thầm nói, người phụ nữ này quả là lợi hại.
Những lời nói vừa rồi của cô ta rất chân thành và lịch sự, quan trọng nhất những lời này đã vô hình cho cô ta một đường lui.
Thứ nhất, cô ta nói rằng chuyện này là do Tiểu Mã làm, không liên quan gì đến cô ta, cô ta không biết gì hết, vì vậy lát nữa nếu như là kết quả không tốt, cô ta có thể phủi sạch mọi dây dưa với mình.
Thứ hai, trong lúc tỏ ra lịch sự, cô ta cũng nhấn mạnh việc tách biệt chuyện công và chuyện tư, nên nếu sau này nếu như kết quả có lợi cho cô ta thì sẽ không ngăn được việc cô ta ‘bất lực’ chỉ đành dựa theo quy định của pháp luật, truy cứu trách nhiệm của công ty giải trí Huyền Trúc.
Thủ đoạn hoàn hảo như vậy, một mũi tên trúng hai đích, xem ra người phụ nữ này đúng là không thể đoán được.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không phải ăn chay, đây là cơ hội rất tốt để gây sát thương cho đối phương, sao anh có thể vì vài câu nói mà bỏ qua được chứ?
“Sếp Kiều, sao cô lại lịch sự với thằng ngu vậy làm gì, loại như này á, nói chuyện với anh ta cũng là một sự sỉ nhục, hoàn toàn không xứng ngồi cùng hàng với chúng ta”.