Tiểu Mã nhất thời không nói lên lời: “Nhưng tên chó má đó có chút thế lực ở Giang Bắc, đại ca Hoàng Thử Lang của thế giới ngầm cũng nghe lời hắn”.
“Vì vậy tôi muốn nhờ sếp Kiều điều người từ bên ngoài tới đây, tôi sẽ dắt người đi giẫm đạp lên con chó đó, nhân tiện tôi cũng sẽ san bằng thế giới ngầm ở Giang Bắc, đến lúc đó, Giang Bắc cũng sẽ trở thành địa bàn của chúng ta”.
Kiều Tử Huyên vẫn không có biểu cảm gì, chậm rãi nói: “Đúng là tôi có quen biết khá nhiều người bạn trên giang hồ”.
“Ngoại trừ bọn họ, nhà họ Kiều chúng tôi cũng có một đội hộ vệ hàng nghìn người vô cùng tinh nhuệ cộng thêm mấy cao thủ hàng đầu. Có cần tôi gọi họ cùng tới không?”
“Được vậy thì tốt quá!”
Tiểu Mã nghe xong vui mừng như điên: “Vậy bây giờ cô gọi điện cho bọn họ, bảo bọn họ đến đây hết đi, ha ha ha ha, đến lúc đó tôi nhất định phải khiến thằng chó đó biết thế nào là lợi hại, tôi phải khiến hắn quỳ xuống…”
Bốp!
Trước khi Tiểu Mã kịp nói hết câu, Kiều Tử Huyên bất ngờ giơ tay lên, ly sâm panh lập tức bay thẳng vào mặt Tiểu Mã”.
“Mã Chí Khôn, tôi thấy bây giờ anh càng lúc càng vô pháp vô thiên rồi đấy”.
Kiều Tử Huyên lập tức nổi giận, đứng dậy, chỉ vào mũi Tiểu Mã phẫn nộ nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi tập đoàn Huyền Trúc sụp đổ, tuyệt đối đừng gây rắc rối cho tôi”.
“Là nam chính trong bộ phim mới của công ty, anh dùng cách này để duy trì hình tượng của mình ở bên ngoài à?”
“Thử nghĩ xem, nếu mọi người biết nam chính của công ty là một kẻ độc ác chuyên ức hiếp kẻ yếu thì bộ phim mới có thể ăn khách được không?”
“Còn nữa, lần trước chuyện của Lâm Đông hoàn toàn là do chủ ý của anh. Anh có biết suýt chút nữa gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không hả?”
“Nếu như không phải nội bộ nhà họ Lâm xảy ra bạo loạn, Cục tác chiến kịp thời can thiệp, nhà họ Lâm mà nổi giận với chúng ta thì đừng nói là anh, cho dù là tôi, còn có nhà họ Kiều phía sau tôi đều sẽ gặp phải đại họa!”
“Bây giờ sự việc vừa mới trôi qua, anh lại gây chuyện cho tôi, có phải anh cho rằng thường ngày tôi đối xử với anh quá khách sáo rồi, cho nên anh hoàn toàn không coi tôi ra gì đúng không?”
Đây là lần đầu tiên Kiều Tử Huyên tức giận với Tiểu Mã như vậy.
Nhưng đây không phải là ngẫu nhiên mà là mạch cảm xúc dồn nén bấy lây nay lúc này mới bùng phát.
Trước khi gặp Tiểu Mã, Kiều Tử Huyên tự cho rằng mình là một người có khả năng kiểm soát cảm xúc rất tốt. Dù là rất buồn hay rất vui, cô ta đều có thể tỏ ra một cách bình tĩnh.
Nhưng từ sau khi gặp Tiểu Mã, cô ta mới nhận ra rằng trên đời này thật sự có người ngu ngốc đến vậy!
Đầu tiên là phản bội Hạ Huyền Trúc, người đã có công ơn bồi dưỡng hắn. Mặc dù chuyện đó có lợi cho Kiều Tử Huyên, nhưng trong lòng cô ta khinh thường và căm ghét nhất chính là loại ăn cháo đá bát vong ơn bội nghĩa này.
Tuy nhiên Kiều Từ Huyên cũng không quá để ý chuyện này, dù sao trong mắt cô ta, Tiểu Mã cũng chỉ là một con tốt có thể lợi dụng được, loại người này chỉ cần có giá trị lợi dụng là được rồi, còn về phần nhân cách gì đó hoàn toàn không quan trọng.
Tuy nhiên một loạt những hành động thô lỗ tiếp theo của Tiểu Mã đã thách thức sự kiên nhẫn của Kiều Tử Huyên hết lần này đến lần khác.
Đầu tiên là phong thái kiêu căng ngạo mạn, ra vẻ ngôi sao của hắn, là một người mới ra mắt, thậm chí còn chưa được coi là minh tinh mới nổi, bản lĩnh thì chả có, chỉ ra vẻ ta đây là nhanh.
Kiều Tử Huyên quen biết rất nhiều ngôi sao hạng A nổi tiếng trong nước, nhưng cho dù là phong thái ra vẻ, những người đó ở trước mặt Tiểu Mã chỉ đáng mặt đàn em.