Hạ Huyền Trúc hất cằm nói: “Nhỡ đâu người ta là một người cố chấp thì sao? Dù sao rep comment cũng chẳng mất tiền”.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Hôm nay hiếm khi em được tan làm sớm, anh cũng đang ở nhà. Hai chúng ta đưa Tiểu Trân đi xem phim đi, Tiểu Trân đòi xem phim Na Tra từ lâu lắm rồi”.
“Được, hai chúng ta đã lâu rồi chưa đưa Tiểu Trân đi chơi, gọi cả mẹ nữa, lát nữa mời mọi người ăn một bữa lẩu”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đóng máy tính lại, mỗi khi cả nhà quây quần bên nhau là lúc anh cảm thấy thoải mái và vui vẻ nhất.
Bọn họ vui vẻ thưởng thức bữa lẩu chua cay nóng hổi, sau đó vào rạp chiếu phim gần đó, vì suất chiếu này bổ sung tức thời nên không đặt vé trước được, phải xếp hàng mua vé tại chỗ.
Ngay khi gia đình Diệp Vĩnh Khang vừa đến chỗ xếp hàng thì đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng động lớn.
Và kèm theo đó là tiếng kêu của một cô bé: “Đừng đánh nữa, cầu xin các người đừng đánh nữa”.
Sau đó là một tràng tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông.
Bởi vì hàng người xếp hàng dài đông đúc, những người phía sau không tài nào biết được phía trước đang xảy ra chuyện gì.
“Sao anh nghe giọng nói quen quen thế nhỉ”.
Diệp Vĩnh Khang gãi đầu, dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc giữa những tiếng ồn ào.
“Hình như là giọng của Tiểu Mã!”
Hạ Huyền Trúc cũng nghe thấy giọng nói này, vội vàng tiến lên phía trước.
“Mẹ, mẹ ở đây trông chừng Tiểu Trân nhé, con đi tới phía trước xem”.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò Trương Hoa Phương một câu sau đó vội vàng đuổi theo Hạ Huyền Trúc.
Hai người tách đám đông ra, nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị đang bị vài người đàn ông lực lưỡng xung quanh điên cuồng đá vào người.
Bên cạnh là một bé gái khoảng sáu bảy tuổi bất lực ngồi dưới đất bật khóc.
“Dừng tay cho tôi!”
Hạ Huyền Trúc làm sao có thể nhịn được khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô vội vàng hét lớn một tiếng, bước lên phía trước cố gắng đẩy những gã đàn ông cường tráng này ra.
“Mẹ kiếp cô là ai, cút sang một bên, đừng cản đường chúng tôi làm việc”.
Một gã đàn ông cường tráng chửi bới Hạ Huyền Trúc.
“Vĩnh Khang!”
Hạ Huyền Trúc đương nhiên sẽ không ngốc đến mức để mình chịu thiệt, vội vàng xoay người gọi Diệp Vĩnh Khang giúp đỡ.
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay trong túi quần, đánh giá mấy gã cường tráng đó một lượt, nhẹ giọng nói: “Có hai chuyện, thứ nhất, lập tức xin lỗi vợ tôi. Thứ hai, đưa người đến bệnh viện, trả toàn bộ chi phí và bồi thường số tiền thích đáng”.