Trở Về Bên Em

Chương 1398: “Không, không thù oán”.  




Hơn nữa, Tần Long Tượng còn mở một nơi chuyên thu nhận người ở Biên Nam, cho nên từ trước tới giờ ở Biên Nam không có ăn mày.



“Khà khà, Tần Gia thật tinh mắt, tôi quả thực không phải người Biên Nam, nhưng cũng không ngăn cản tôi tìm một món đồ quan trọng từ Tần Gia”.



Lão ăn mày cười khà khà nói.



Tần Long Tượng khẽ nhíu mày, cảm thấy chuyện này không đúng lắm: “Ông muốn tìm gì ở tôi?”



Lão ăn mày nhe hàm răng vàng, chỉ vào đầu của Tần Long Tượng: “Tôi muốn mượn cái đầu của ông để dùng”.





“Mẹ kiếp, lão già điên, muốn chết à?”



Mấy người đàn ông trung niên ngồi cũng bàn nghe thế, lập tức thẹn quá hóa giận, cầm lấy chai rượu đập vào mặt lão ăn mày.



Rầm rầm rầm!



Mấy chai rượu lập tức vỡ tan trên đầu lão ăn mày, rượu đã chảy xuống mái tóc bẩn và bết của lão ăn mày.



Nhưng lão ăn mày lại không hề hấn gì, trên gương mặt vẫn nở một nụ cười rất kỳ quái.



Tần Long Tượng lập tức ý thức được chuyện gì đó, vội vàng lớn tiếng nói: “Mau tránh ra!”



Mấy người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên, không đợi bọn họ kịp phản ứng, lão ăn mày đột nhiên ra tay!



Vút...



Chỉ thấy lão ăn mày vung tay lên, mấy người đàn ông trung niên lập tức ngã ngửa trên mặt đất mà không rên lên một tiếng nào, đôi mắt họ trợn trừng, bỗng nhiên có một vệt máu ở cổ họng, máu tươi chảy ra bên ngoài.



Nhìn thêm lần nữa, chỉ thấy không biết từ khi nào trong tay lão ăn mày có thêm một lưỡi liềm rỉ sét, máu tươi chảy trên lưỡi liềm.



Tần Long Tượng lập tức toát mồ hôi lạnh!



Chỉ dựa vào nhát dao này, ông ta đã lập tức xác định được bản lĩnh của lão ăn mày này vượt xa sức tưởng tượng!



Rầm!



Tần Long Tượng phản ứng rất nhanh, hung hăng đá văng cái bàn, sau đó ném một cái băng ghế về phía đối phương.



Cùng lúc đó, ông ta vội vàng xoay người nhanh chân bỏ chạy!



Bây giờ không phải lúc làm anh hùng, bởi vì Biên Nam là địa bàn của ông ta, cho nên khi Tần Long Tượng ra ngoài không bao giờ dẫn theo vệ sĩ.



Với khả năng võ thuật của ông ta, chắc chắn không phải là đối thủ của đối phương.



May là ông ta đỗ xe ở gần đó, ông ta cần lái xe rời đi và gọi cứu binh đến, dù lão ăn mày tài giỏi thế nào cũng sẽ bị chém đến thịt nát xương tan.



Tần Long Tượng lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, lực chân của ông ta rất mạnh, trong nháy mắt đã chạy đến bên cạnh xe hơi cách đó ba mươi mấy mét.



Trong lòng ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, với tốc độ của ông ta, chắc chắn lão ăn mày kia không đuổi kịp.



Nhưng ngay khi ông ta vừa mở cửa xe ra, còn chưa kịp bước lên, đột nhiên ông ta cảm thấy bắp đùi phải tê rần, ngay sau đó là một cơn đau nhức, cả người ông ta không kìm chế được mà khuỵu một gối xuống đất.



Tần Long Tượng cúi đầu nhìn, ông ta lập tức toát mồ hôi lạnh!



Ông ta thấy bắp đùi phải của ông ta, bất ngờ bị chiếc lưỡi liềm rỉ sét đâm xuyên qua!



Nhát đâm này đâm rất chuẩn xác, đúng lúc cắt đứt một gân mạch quan trọng trên đùi, khiến cho nửa người dưới của Tần Long Tượng không thể dùng sức!



Ông ta chỉ nhìn thấy lão ăn mày với hàm răng vàng khè kia, cười khanh khách đang đi tới trước mặt mình.



“Rốt cuộc ông là ai, có thù oán gì với tôi sao?”



Tần Long Tượng chịu đựng cơn đau nhức trên đùi, cắn răng hỏi.



“Không, không thù oán”.



Lão ăn mày cười ha hả nói: “Chỉ là, tôi muốn đưa ông đến một nơi, sau đó mời ông chơi một trò chơi mà thôi”.



Sau khi nói xong, lão ăn mày đưa tay đánh vào cổ Tần Long Tượng, Tần Long Tượng nghiêng đầu, lập tức ngất xỉu.

Lúc này Tần Hạc đang uống rượu với mấy người bạn ở một quán karaoke, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại nói Tần Long Tượng đã bị người khác bắt cóc, anh ta kinh hãi rồi lập tức đứng phắt dậy từ trên ghế sô pha: “Sao có thể chứ, còn có người dám bắt cóc bố tôi ngay trên khu vực Biên Nam ư? Tin tức là thật sao?”