Tần Hạc cười vui vẻ lấy ra hai bình rượu ngon cất kỹ, chuẩn bị nhậu tới bến với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang lại xua tay nói: “Uống rượu thì thôi, lát nữa tôi còn phải tới trường mẫu giáo đón con, cả người toàn mùi rượu thì không ổn đâu, uống chút trà là được rồi”.
“A, vậy sao, tôi còn đang định bảo lâu lắm không được uống vài ly với anh Diệp rồi, được, vừa hay chỗ tôi có ít trà ngon vừa mới gửi tới, hôm nay cho anh thưởng thức kỹ thuật của tôi”.
Tần Hạc rất nhiệt tình thể hiện kỹ thuật pha trà, hai người vừa uống trà vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Khi trước lúc Diệp Vĩnh Khang rảnh rỗi không có gì làm thì rất thích tới Biên Nam tìm Tần Hạc uống rượu chuyện trò, từ lúc tiếp quản công ty điện ảnh và truyền hình thì dần không còn rảnh rỗi như vậy nữa, thế nên cũng rất lâu chưa tới đây.
Hôm nay vì chuyện của Lâm Đông mà Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghĩ ra công tác phong toả bên phía trụ sở điện ảnh và truyền hình cần phải mạnh mẽ hơn chút.
Cần có vài người gan lớn dám ra tay mạnh bạo tới trông coi, mặc dù năng lực của Hoàng Đào mạnh nhưng dù gì cũng không phải ăn bát cơm này, hôm nay nếu như bản thân không xuất hiện kịp thời, làm không tốt thì đã thả cho thằng ranh Lâm Đông kia vào trong rồi.
"Ôi, chuyện này sao anh không nói sớm với tôi, đợi lát nữa tôi bảo Lão Hoàng chọn ra vài anh em gan dạ ra tay mạnh qua đó trông chừng, cho dù hắn là thần thánh phương nào, chỉ cần hắn dám xông vào sẽ bị đánh cho tơi tả!"
Sau khi Tần Hạc nghe thấy việc này đã vội nói rằng anh ta sẽ lo liệu chuyện này.
"Ừ, vậy chuyện này lát nữa anh thu xếp đi”.
Diệp Vĩnh Khang rất tin tưởng vào năng lực của Tần Hạc, kể từ khi anh ta tiêu diệt được La Tam Pháo lần trước, hai bố con Tần Long Tượng và Tần Hạc đã thuận thế thống nhất cả thế giới ngầm ở Giang Bắc, trở thành đại ca hoàn toàn trong thế giới ngầm ở Giang Bắc.
"Đúng rồi, Lão Hoàng gần đây thế nào, tôi cũng đã lâu không gặp hắn rồi”.
Nhắc đến Hoàng Thử Lang, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhớ đến phong cách ăn mặc cực ngầu và tính cách hài hước của hắn, không khỏi hỏi thêm một câu.
"Anh nói Lão Hoàng à, thằng nhóc này bây giờ đang sống thoải mái lắm”.
Nhắc đến Hoàng Thử Lang vẻ mặt Tần Hạc cũng không khỏi nở nụ cười rồi nói: “Bây giờ thân phận của tôi và bố tôi là người đại diện pháp luật của mấy công ty, là người làm ăn đàng hoàng, không thể cứ giống như trước đây chỉ lo đánh đánh giết giết”.
"Cho nên chúng tôi đã đẩy Hoàng Thử Lang ra trước, cho cậu ta làm đại ca trên danh nghĩa”.
"Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Thử Lang mới là đại ca của Giang Bắc, thằng nhóc ấy dựa vào thân phận này, bất kể ngày nào đi đâu cũng có người theo sau rầm rộ, cuộc sống tốt biết bao”.
"Đúng rồi, cậu ta vừa mới gọi điện cho tôi nói có một ngôi sao lớn tìm cậu ta bàn chuyện làm ăn, buổi tối muốn mời cậu ta đi uống rượu, còn hỏi tôi có đi không?"
"Tôi không thèm đi những cuộc vui như vậy, tôi chưa bao giờ cảm nắng với mấy ngôi sao lớn đó, trừ khi là ngôi sao nữ thì còn được, ha ha!"
"Ngôi sao lớn?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm, thầm nghĩ không lẽ là Lâm Đông, gần đây ngôi sao lớn ở Giang Bắc hình như chỉ có mỗi mình hắn.