Hoàng Đào che mặt nói: “Bọn họ khăng khăng muốn vào trong, nhưng tôi không cho vào”.
“Vì vậy, bọn họ đánh ông sao?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày.
Hoàng Đào cúi đầu, tỏ vẻ bất lực.
“Đồ ngốc, ai đánh ông thì ông đánh lại là được, đây là địa bàn của ông, trên địa bàn của mình còn để người khác bắt nạt à?”
Diệp Vĩnh Khang nổi giận khi nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Hoàng Đào.
“Anh Diệp, nhưng mà...”
Hoàng Đào định mở miệng giải thích thì nghe thấy tiếng người phụ nữ trung niên giận dữ quát lớn: “Cậu là ai vậy? Cần cậu lo chuyện bao đồng à? Mau cút sang một bên đi!”
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi là người phụ trách ở đây, xin hỏi tại sao bà lại đánh người của tôi?”
“Thì ra cậu là người phụ trách nơi này, đến đúng lúc lắm!”
Người phụ nữ trung niên nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, thứ nhất, lập tức thu xếp cho chúng tôi vào ngay. Thứ hai, sa thải tên có mắt như mù này đi! Ngay cả chúng tôi mà cũng dám cản, đúng là làm phản rồi!”
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, vô cảm nhìn màn biểu diễn của đối phương.
Đợi đối phương nói xong, anh mới bình tĩnh đáp lời: “Này bà, hình như bà vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi”.
“Câu hỏi quái gì?”
Người phụ nữ trung niên mất kiên nhẫn nói: “Cậu không nghe thấy lời tôi nói sao, tôi bảo cậu lập tức...”
“Tôi vừa hỏi tại sao bà lại đánh người của chúng tôi?”
Diệp Vĩnh Khang ngắt lời đối phương.
“Tại sao à?”
Người phụ nữ trung niên cười khẩy: “Ông ta cản đường chúng tôi, không đánh ông ta lẽ nào phải thờ phụng à?”
Diệp Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh nói: “Ý của bà là cản đường thì nên đánh sao?”
“Đúng vậy!”
Người phụ nữ trung niên sốt ruột xua tay nói: “Bây giờ tôi không có thời gian nói chuyện với cậu, mau cho chúng tôi vào trong, nếu không...”
Bụp!
Bà ta còn chưa kịp nói xong đã bị Diệp Vĩnh Khang giơ chân đá mạnh.
Người phụ nữ trung niên lập tức bị đá bay ngược ra sau vài mét.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Hoàng Đào trong số đó cũng căng thẳng nói: “Anh Diệp, bọn họ là…”