Sau khi giải quyết xong chuyện của Tần Phong, Diệp Vĩnh Khang định quay về vào hôm sau, nhưng không chịu được việc Vương Huyền Sách mè nheo quyết bảo anh ở lại thêm vài ngày chỉ bảo Thiên Long Vệ.
Vì mới nợ Vương Huyền Sách một ơn nghĩa nên anh chỉ đành ở lại thêm ba ngày mới quay về Giang Bắc.
Vương Huyền Sách đích thân đưa Diệp Vĩnh Khang ra sân bay, trên đường đi vừa lái xe vừa rối rít cảm ơn: “Sư tổ, cách huấn luyện mấy ngày nay của ngài đúng là đỉnh thật, mài giũa thế nào đấy, cho con bí quyết đi”.
Diệp Vĩnh Khang ngồi ở vị trí phó lái đáp: “Không có bí quyết gì đáng nói cả, nếu có thì chỉ có thể là thực chiến”.
“Chỉ có trải qua vô số lần vào ra sinh tử, nhiều lần bò ra từ đống người chết, không ít lần bị khói súng và máu trên chiến trường luyện thành thì mới có thể hiểu được vài đạo lý”.
“Hãy nhớ lấy, chỉ có một đội không ngừng thực chiến mới có thể được mài giũa thật sự, trở thành một con dao sắc bén, nếu không dù có biểu hiện tốt trên sân tập thế nào cũng chỉ là lý thuyết mà thôi”.
“Con nguyện tuân theo lời dạy bảo của sư tổ!”
Vương Huyền Sách cung kính nói với Diệp Vĩnh Khang, e rằng mọi người dân thành phố Hoài Nam đều không tin vào cảnh tượng này.
Trong lòng họ, tướng quân Vương Huyền Sách là người tài giỏi như thần, đáng lẽ phải lạnh lùng khí thế ngất trời, sao có thể cung kính với một người đàn ông trẻ như vậy được?
Kỳ thực người dân thành phố Hoài Nam cũng không sai. Vương Huyền Sách quả thực rất cao ngạo và lạnh lùng, cái gọi là gia tộc giàu có tinh anh cũng chỉ là rác rưởi trong mắt anh ta, thậm chí còn chưa từng liếc mắt nhìn những người đó.
Anh ta cũng là một kẻ điên cuồng nổi tiếng trên chiến trường, nơi nào đông người liền xông vào đó, hoàn toàn không cần mạng nữa.
Bình thường nói chuyện với ai cũng vênh váo, vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang, anh ta lại vô cùng nhỏ nhẹ, trong ba ngày dường như lúc nào cũng đi theo Diệp Vĩnh Khang, híp mắt mở miệng gọi sư tổ, vô cùng ngoan ngoãn.
“Sư tổ, anh bạn tên Tần Phong kia của ngài và cả mấy chục người ở cùng anh ta đều rất giỏi”.
Vương Huyền Sách đột nhiên khen ngợi.
“Ồ? Vậy cậu nói xem bọn họ giỏi thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang thích thú hỏi vì một người kiêu ngạo như Vương Huyền Sách rất ít khi khen ngợi người khác.
Vương Huyền Sách nói: “Con từng gặp rất nhiều người không sợ chết, nhưng đây không phải là lý do để con tôn trọng”.
“Trên người của anh bạn tên Tần Phong kia và cả mấy chục người anh ta dẫn theo dường như có một loại khí chất rất đặc biệt”.
“Nên hình dung loại khí chất đó thế nào nhỉ? Bọn họ không chỉ không sợ chết mà giống như đã vượt qua khỏi sống chết”.
“Trong mắt mỗi người đều có sự kiên định như núi. Ngay cả khi họ biết mình sắp chết thì ánh mắt đó vẫn không hề lay chuyển”.
“Đó là một điều hoàn toàn khác với những người đơn giản là không sợ chết, và có cảm giác như họ là những người đã chết một lần”.
“Dù sao, theo quan sát của con, những người này ngoại trừ nền tảng yếu ra thì hoàn hảo về mọi mặt. Nếu được huấn luyện đúng cách, sức chiến đấu của họ sẽ mạnh đến khó lường”.