“Còn nữa, năm đó khi tôi bị đổ tội, các vụ còn nhớ khi đó các người đã thể hiện thái độ như thế nào không?”
“Cậu cả, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thật sự sai rồi, cầu xin anh cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa!”
Đám người nhà họ Tần thấy mình bị vạch trần, bắt đầu quỳ xuống dập đầu cầu xin.
“Lão Tần, nói nhiều lời với đám ngu này làm gì!”
Mê Long ở bên cạnh nghiến răng căm hận hồi lâu, hai nắm đấm bấu chặt vào nhau.
Tần Phong hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi xoay người.
“Giết!”
Mê Lông hét lên một tiếng rồi dẫn đầu lao về phía đám người nhà họ Tần, mấy chục anh em còn lại trong trại huấn luyện cũng tức giận lao về phía trước.
Một tràng những tiếng kêu la thảm thiết cùng với mùi máu tanh nồng nặc bốc lên khắp sơn trang nhà họ Tần.
Vài phút sau, trên mặt đất nằm la liệt toàn là xác chết.
Toàn bộ trang viên nhà họ Tần lúc này giống như địa ngục trần gian!
“Lão Tần, người phụ nữ này thì xử lý thế nào?”
Mặt của Mê Long bê bết máu, vươn tay kéo cô dâu đang run lên bần bật tới.
“Tần Phong, em sai rồi”.
Cô dâu bật khóc như mưa: “Em biết tội lỗi của mình không thể tha thứ, em đáng chết, em cũng sẽ không cầu xin anh tha thứ”.
“Em chỉ muốn xin lỗi anh. Em thật sự hối hận vì khi ấy đã làm những chuyện đó. Tần Phong, em không mong đợi gì, chỉ hi vọng sau này anh đừng hận em như vậy nữa, xin lỗi anh”.
Tần Phong vẫn luôn đứng quay lưng với đối phương, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt đau khổ.
Cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu Tần Phong như một cuộn băng, những tiếng cười đùa hờn giận, những bông hoa dưới ánh trăng, những lời thề non hẹn biển…
Cuối cùng, Tần Phong hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía bên ngoài trang viên.
Đám người Mê Long cũng lần lượt đi theo.
Cô dâu đứng im tại chỗ, hai tay che mặt khóc nức nở.
Tần Phong chậm rãi đi tới cửa, cơ thể đột nhiên dừng lại, sau đó dùng gót chân hất một con dao thép đang rơi ở dưới đất.
Xoẹt!
Con dao thép lóe lên một tia sáng giữa không trung, phập một tiếng đâm thẳng vào ngực cô dâu.
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ chiếc váy cưới trắng tinh như tuyết.
Cô dâu ôm ngực bằng hai tay, dừng chút sức lực cuối cùng của cơ thể nói: “Tần Phong… Xin lỗi… Em yêu anh…”
Chiếc váy cưới trắng như tuyết mà màu máu đỏ tươi tạo thành một bức tranh mang vẻ đẹp kỳ lạ.
Trên một đỉnh núi cạnh thành phố Hoài Nam.
Tần Phong ôm đầu gối, ngồi xổm trên một tảng đá nhô ra phía ngoài, ngẩn ngờ nhìn ánh đèn của mọi nhà dưới chân núi.
Từ góc độ này có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố Hoài Nam về đêm, ánh đèn rực rỡ, xe cộ qua lại tấp nập thể hiện sức sống và sự thịnh vượng của cuộc sống.
Đám người Triệu Đại Lực đứng yên lặng ở phía sau, không ai tiến lên làm phiền, bọn họ biết rằng lúc này Tần Phong cần nhất là yên tĩnh.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, Tần Phong đi thẳng đến đây mà không nói một lời.
Không biết qua bao lâu, một trận gió mát rượi thổi qua, bóng lưng Tần Phong khẽ run lên.
“Đại Lực, Mê Long, hai người và các anh em xuống núi báo cáo với anh Diệp trước, chuyện ở đây giao cho tôi đi”.
Yên Vĩ Điệp bĩnh tĩnh giao phó một câu cho đám người Mê Long, bọn họ gật đầu lia lịa, sau đó xoay người rời đi.