Một nhóm người điên cuồng nịnh hót.
Những lời này rất lọt tai Tần Hạo đang bước trên lễ đường, hắn nhìn xuống bộ dạng của những kẻ bên dưới đang không ngừng nịnh nọt mình, thậm chí còn có cảm giác như mình đang thống trị thiên hạ.
“Lời đầu tiên, cảm ơn các vị vì dù công việc bận rộn vẫn bớt chút thời gian tới tham dự đám cưới và lễ kế thừa chức gia chủ của tôi, Tần Hạo tôi không biết cách nói chuyện, thích những thứ thực tế một chút”.
“Cho nên những lời thừa thãi hay sáo rỗng, hôm nay tôi sẽ không nói nhiều nữa. Tôi chỉ nói một câu thôi, sau này chỉ cần là bạn của Tần Hạo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai thiệt thòi đâu!”
Một tràng tiếng vỗ tay và tâng bốc khác lại vang lên.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, bắt đầu hôn lễ thôi!”
Tần Hạo xua tay, tỏ ra rất nóng lòng.
Kỳ thực hắn quả thực rất mong chờ, thứ mà hắn để tâm không phải là hôn lễ này mà là nghi thức thừa kế vị trí gia chủ lát nữa.
Hắn đợi ngày này nhiều năm rồi, ngày đêm mong chờ cuối cùng cũng chờ được đến thời khắc này. Hắn chỉ muốn lập tức ôm con dấu của gia chủ vào lòng.
Người phụ trách hôn lễ vội vàng lên sân khấu, cầm micro vừa định nói, Tần Hạo đã sốt ruột nói: “Mấy thủ tục lằng nhằng đó bỏ hết đi, trực tiếp bái đường”.
“Hả?”
Người phụ trách có vẻ sững sờ: “Nhưng như vậy không phù hợp với quy tắc…”
Bốp!
Còn chưa nói xong Tần Hạo đã tát mạnh vào mặt đối phương một cái: “Mẹ kiếp, bảo mày làm thế nào thì làm như thế đi, quy tắc hay không là do tao quyết định!”
“Vâng ạ, vâng ạ, tôi sai rồi, bái đường trước, bái đường…”
Người phụ trách run lên vì sợ hãi.
Những khách mời phía dưới giả bộ không nhìn thấy hành vi tàn bạo của Tần Hạo, thậm chí còn hùa vào chửi người phụ trách là ngu.
Hơn nữa bọn họ không hề cảm thấy lạ vì hành vi đánh người ngay trong lễ cưới của Tần Hạo bởi vì người ở Hoài Nam đều biết rằng Tần Hạo nổi tiếng là bạo lực.
Hắn làm việc hoàn toàn dựa theo tâm trạng của mình, có lúc tâm trạng không vui hắn thậm chí còn đánh người qua đường một cách vô cớ.
Và tất cả những người bị hắn đánh đập đều bị tàn tật suốt đời, không một ngoại lệ.
Vì vậy chuyện hắn giơ tay đánh người trong chính lễ cưới của mình đối với mọi người mà nói là một chuyện hết sức bình thường.
“Tần Hạo, đây là hôn lễ của chúng ta, còn bao nhiêu nghi thức nữa mới có thể bái đường chứ, em không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối nào trong hôn lễ của mình”.
Cô dâu tỏ ra không hài lòng với cách hành xử của Hần Hạo khi đòi trực tiếp bái đường.
“Mẹ, không thích thì cút, thật sự coi mình là cái thá gì rồi!”
Tần Hạo trừng mắt quát.