Vương Huyền Sách tràn đầy mồ hôi, lúc này trong lòng vô cùng hối hận, nếu như sớm biết tên ‘con ông cháu cha’ này là một kẻ liều lĩnh như vậy, vừa nãy anh ta đã không năm lần bảy lượt khiêu khích rồi.
“Vương Huyền Sách, thực hiện mệnh lệnh!”
Lục Phong Thần ở bên cạnh thúc giục.
Vương Huyền Sách hít sâu một hơi, xoay người bóp cò súng về phía Diệp Vĩnh Khang.
Theo tiếng súng vang lên, hơn một trăm Thiên Long Vệ ở bên cạnh tim nhảy đến tận cổ họng.
Bọn họ đều là do đích thân Vương Huyền Sách huấn luyện, đương nhiên bọn họ biết Vương Huyền Sách là sự tồn tại như thế nào.
Ban đầu họ cũng không hài lòng với vị sĩ quan da mỏng thịt mềm này, Vương Huyền Sách cũng không giải thích nhiều, chỉ tiện tay lấy ra một đồng xu, sau đó búng nhẹ lên trời.
Sau đó anh ta nhanh chóng rút súng ra và bắn một loạt đạn lên trời, biến đồng xu tan tành thành bột trong không trung.
Chiêu thức này lập tức khiến mọi người rùng mình, lúc này mới biết chàng thanh niên da mỏng thịt mềm giống như một idol này lại là một cao thủ bắn súng siêu hạng!
Lúc này vị Hầu quân tướng đó chỉ đứng cách có bảy tám mét, với khoảng cách như vậy, đừng nói là người sống, cho dù là một con ruồi cũng khó mà thoát khỏi viên đạn của Vương Huyền Sách.
Nếu như vị Hầu quân tướng đó chết ở đây, e là toàn bộ Chiến khu Hoài Nam đều sẽ gặp nạn!
Tuy nhiên cùng lúc đó, họ đồng thời nhìn thấy bóng dáng của vị Hầu quân tướng đó lóe lên.
Vì tốc độ cực nhanh nên họ còn thắc mắc không biết có phải mình bị lóa mắt không.
Tuy nhiên khi vị Hầu quân tướng nở một nụ cười, tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc!
Bởi vì người chết sẽ không thể cười được.
Điều này có nghĩa là viên đạn đã không bắn trúng.
Với tài thiện xạ của Vương Huyền Sách tuyệt đối không thể bắn chệch được!
Từ đó có thể thấy được rằng bóng người lóe lên vừa rồi không phải là do họ lóa mắt mà là do Hầu quân tướng đã tránh được viên đạn trong tích tắc!
“Không ngờ rằng anh lại có bản lĩnh đấy!”
Vương Huyền Sách cũng đặc biệt ngạc nhiên, nhưng hành động này của đối phương đã khơi dậy lòng hiếu thắng trong lòng anh ta.
Pằng!
Lại là một phát súng.
Diệp Vĩnh Khang đồng thời xoay người sang ngang với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, dễ dàng tránh được viên đạn.