Nhưng Vương Huyền Sách hôm nay có vẻ kiên quyết, lại không hề dao động trước lời trách cứ của Lục Phong Thần, anh ta quay đầu khịt mũi nói: “Tôi không nói sai, dù sao thì nói mồm cũng chẳng cần phải đóng thuế, thích nói thế nào mà chẳng được, nhưng nếu như thật sự có bản lĩnh thì hãy dùng năng lực để nói chuyện”.
Đối mặt với sự khiêu khích rõ ràng và sặc mùi thuốc súng của Vương Huyền Sách, Diệp Vĩnh Khang không những không tức giận mà càng thêm hứng thú với anh chàng này, cười nói đầy ẩn ý: “Tôi hiểu rồi, vậy cậu nghĩ tôi nên làm thế nào?”
“Rất đơn giản!”
Vương Huyền Sách mỉm cười tự tin, sau đó xoay người giơ nắm đấm lên trên.
Thiên Long Vệ đang luyện tập nhanh chóng tập hợp lại tạo thành những hàng thẳng tắp trước mặt Vương Huyền Sách.
“Đứng nghiêm!”
Vương Huyền Sách lớn giọng nói: “Hạng mục tiếp theo là bắn điểm mù, bắt đầu!”
Theo lệnh của Vương Huyền Sách, hơn một trăm Thiên Long Vệ nhanh chóng chia thành hàng chục nhóm hai người.
Một người trong nhóm chạy bước nhỏ khoảng ba mươi mét, sau đó nhặt một vài viên đá to bằng nắm tay lên đầu và vai.
Người còn lại trong nhóm đứng cách đó ba mươi mét nhìn chằm chằm vào thành viên cùng nhóm.
“Ba, hai, một!”
Vương Huyền Sách đếm ngược từ ba, đám người đứng nguyên vị trí lập tức lấy một chiếc khăn bịt mắt màu đen trong người ra, nhanh chóng che mắt lại.
“Bắn!”
Vương Huyền Sách phất tay.
Thiên Long Vệ bị bịt mắt đột nhiên rút khẩu súng lục từ thắt lưng ra, bóp cò, nhằm thẳng vào đồng đội ở phía trước.
Sau một loạt tiếng súng, những viên đá trên vai và đầu của các thành viên trong nhóm cách đó khoảng ba mươi mét đều vỡ vụn, nhưng bản thân họ thì không hề hấn gì.
“Quân hầu thấy thế nào?”
Vương Huyền Sách xoay người nhướng mày nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Hạng mục này chỉ là hạng mục luyện tập thường ngày của Thiên Long Vệ chúng tôi”.
“Vừa nãy Quân hầu nói Thiên Long Vệ của chúng tôi không ổn, vậy thì chắc chắn cách thức huấn luyện của chúng tôi có vấn đề”.
“Tôi thấy thế này, chi bằng Quân hầu cũng thử xem, sau khi thử xong mới có thể nhìn ra được chỗ nào của chúng tôi còn chưa tốt, từ đó đưa ra ý kiến càng có ích hơn”.
Khi nói những lời này, trong mắt Vương Huyền Sách tràn đầy khiêu khích cùng tự tin, anh ta không tin người chỉ có tiếng mà không có miếng này dám thử.
Cách thức đặt niềm tin bắn điểm mù này là hạng mục huấn luyện do chính Vương Huyền Sách tạo ra.
Bị bịt mắt, bắn súng từ khoảng cách ba mươi mét không chỉ đòi hỏi kỹ năng bắn tỉa chính xác mà còn cả tố chất tâm lý và lòng dũng cảm.
Nếu sơ suất một chút, hậu quả sẽ rất tai hại.
Cách thức huấn luyện này thực ra đã bị cấm trong quy định của Cục tác chiến Long Hạ vì khả năng xảy ra tai nạn quá cao.
Nhưng Vương Huyền Sách không quan tâm nhiều như vậy, đối với anh ta, để có được hiệu quả chiến đấu siêu mạnh, anh ta phải có phương pháp huấn luyện siêu phàm.
Nếu như xảy ra tai nạn trong lúc huấn luyện là một chuyện rất bình thường, từ khi trở thành một binh lính, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý có thể hi sinh bất cứ lúc nào.