“Anh Diệp cái gì, mau ra ngoài, hôi chết đi được, bọn bảo vệ làm gì ngoài cổng vậy, sao lại cho đám công nhân này vào đây!”
Nữ nhân viên bán hàng bịt mũi, xua tay, như thể xua đuổi bệnh dịch vậy.
“Công nhân thì sao?”
Lúc này, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi với mái tóc màu hạt dẻ lượn sóng, ăn mặc sang trọng, ngẩng cao đầu bước vào.
Chỉ tay về phía nữ nhân viên bán hàng, tức giận nói: “Tuổi còn trẻ, cái hay thì không học, cái tính hợm hĩnh thì lại học nhanh lắm”.
“Công nhân thì làm sao? Nếu như không có công nhân, những tòa nhà cao tầng như này cô đi xây nhé?”
“Ghét nhất là đám người như mấy cô, ai nấy cũng cho mình là nhất, cả ngày cứ khinh thường hết người này đến người kia”.
“Cô nghĩ cô là ai chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên bán hàng thôi, ra vẻ cái gì!”
Nữ nhân viên bán hàng bị người phụ nữ trung niên sỉ vả, hồi lâu không nói lên lời, sắc mặt trắng bệch.
Người phụ nữ trung niên mắng mỏ xong, quay đầu về phía Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ, nói: “Hai người không cần sợ, hôm nay có tôi ở đây, tôi xem ai dám làm khó hai người”.
“Ngứa mắt nhất loại người này, công nhân thì sao chứ? Tôi và chồng trước khi vào thành phố cũng từng là công nhân”.
“Chúng ta làm việc đàng hoàng, không ăn trộm ăn cắp của ai thì việc gì phải sợ chứ? Đúng là!”
Lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ được người ta quan tâm như vậy, lập tức thấy cảm kích không nói lên lời.
Nữ nhân viên bán hàng đỏ bừng mặt mũi, nhưng cũng không dám vặn ngược lại người phụ nữ trung niên, chỉ có thể quay đầu lại lầm bẩm: “Ra vẻ vậy thì giúp họ trả tiền đi”.
Câu nói này mặc dù vô cùng nhỏ nhưng thính lực của người phụ nữ trung niên lại tốt đến mức bất ngờ, lập tức vui vẻ nói: “Này, câu đó của cô là có ý gì? Được, hôm nay tôi sẽ trả tiền cho hai anh em công nhân này!”
“Hai người anh em, hai người cứ chọn đồ đi, hôm nay tôi trả!”
Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ nhìn nhau, sau khi đi loanh quanh trong cửa hàng, họ không chọn được bất cứ thứ gì.
Người phụ nữ trung niên vẫn còn cảm thấy bực mình, nói với nữ nhân viên bán hàng: “Ngây ra đấy làm gì, đây là thái độ tiếp khách của cô đấy à? Còn không mau đi giới thiệu sản phẩm cho khách hàng, cẩn thận tôi phản ánh đấy!”
“Tôi…”
Nữ nhân viên bán hàng tức quá, nghiến răng nghiến lợi bước tới, bất đắc dĩ nói với hai người: “Có gì không hiểu thì hỏi!”
Vương Phú Quý khẽ nhéo cằm: “Món đồ nào là đắt nhất ở đây?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt người phụ nữ trung niên lập tức thay đổi, nữ nhân viên bán hàng cũng ngây ra, sau đó phá lên cười, chỉ vào một chiếc áo khoác dài màu đen ở ô cửa kính bên cạnh: “Thưa anh, đây là chiếc áo đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, hai trăm bảy mươi sáu nghìn tệ, có cần tôi gói lại luôn không?”
Mặc dù nữ nhân viên bán hàng nói điều này với Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ nhưng rõ ràng là cố ý nói cho người phụ nữ trung niên bên cạnh nghe.
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, cô ta muốn xem xem người phụ nữ này hôm nay định xuống nước thế nào!
Lần này đến lượt người phụ nữ trung niên xanh mặt, bà ấy đúng là có chút tiền, mấy chục nghìn tệ không thành vấn đề.
Nhưng tự nhiên bỏ ra hơn hai trăm nghìn tệ, hơn nữa chỉ vì thể diện, như vậy không thể xót túi mà còn không hề kinh tế tẹo nào.