Nhưng mấy phút sau, hai người đột nhiên phát hiện đối phương không có động tĩnh gì, hơi thở không còn khiến hai người sợ mất mật!
Trong chốc lát, hai mạng người!
Điều này khiến họ vô cùng sợ hãi, thường ngày chỉ là phạm chút sai lầm nhỏ đều đã bị đánh cho bầm dập tơi tả rồi.
Đừng nói đến việc giết chết hai đứa con gái nhà họ.
Sau khi nỗi sợ hãi và căng thẳng lên đến cực điểm, cả hai bắt đầu từ từ bình tĩnh trở lại, đồng thời, một sức mạnh nào đó trong sâu thẳm trái tim họ đã được đánh thức.
Hai người liền tính kế, quyết định đã làm thì làm đến cùng, giết một người cũng là giết, giết mười người cũng là giết!
Vậy nên đêm đó, tại ngôi làng hẻo lánh ấy, một vụ án đẫm máu và tàn khốc, có tầm ảnh hưởng lớn nhất đã xảy ra.
Hàng chục người trong gia đình đó, không phân biệt giới tính, tuổi tác đều bị giết sạch!
Khi đó cũng có người quỳ xuống cầu xin.
Nhưng hai người đã giết người đến đỏ mắt hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, con quỷ trong người họ đã được thức tỉnh rồi.
Những sự đánh đập, mắng mỏ, ức hiếp, phỉ nhổ cùng cơn giận kìm nén trong lòng bao nhiêu năm, giờ phút này hoàn toàn bốc lên nồng nặc mùi máu!
Khi tổ tuần tra nghe tin chạy đến, hai người không những không chạy mà còn dựng một chiếc nồi sắt ngoài sân để nấu một nồi thịt lớn.
Cả sân nhuốm một màu đỏ của máu, bên cạnh còn có những xác chết đẫm máu.
Khi nhìn thấy đội tuần tra, cả hai không những không tỏ ra sợ hãi mà còn nở một nụ cười đặc biệt bình tĩnh, sau đó họ không hề phản kháng rồi bị áp giải đi.
Đời này không bằng con chó con lợn, kiếp này có thể xả cục tức, thoải mái ngồi ăn một nồi thịt, như vậy là đủ rồi!
Dù rất đồng cảm với những gì họ gặp phải, nhưng vì vụ án quá lớn, họ đã bị tuyên án tử hình.
Ngày họ bị áp giải đến nơi hành quyết, quản giáo hỏi họ có gì muốn nói không.
Hai người cùng suy nghĩ và đưa ra câu trả lời giống nhau: Nếu như có kiếp sau, tuyệt đối sẽ không làm người!
Nếu như không phải Sử Nam Bắc kịp thời xuất hiện, có lẽ giờ này hai người đã trở thành tro bụi rồi.
Diệp Vĩnh Khang là Hầu quân tướng của Hoa Hạ, khi anh bảo Sử Nam Bắc đi làm những điều này, anh đã giao lệnh bài của mình cho hắn.
Lệnh bài này được coi là luật, vì vậy Sử Nam Bắc có thể dễ dàng đưa hai người này ra khỏi nơi hành quyết.
Khi cả hai vừa mới tới sân tập, cũng vì vẻ ngoài chân chất thật thà của họ mà bị người ở đây khinh thường.
Nhưng khi đến lúc huấn luyện thật sự, ác ma trong người họ đồng thời thức tỉnh, trong nháy mắt giống như người khác vậy, trong mắt hiện lên một tia sát khí vô cùng đáng sợ!
Trong huấn luyện chiến đấu, đối thủ mà mọi người sợ gặp nhất không phải Ngụy Tinh – người luôn bất khả chiến bại trong mắt mọi người hay Triệu Đại Lực – một cỗ xe tăng bằng thịt kiên cố.
Mà là hai người đàn ông lầm lì, chân chất, đen và gầy này!
Bởi vì cho dù là Ngụy Tinh hay Triệu Đại Lực, ra tay quả thực có chút nhẫn tâm, nhưng ít nhất vẫn còn biết suy nghĩ.
Nhưng hai người này thì khác, chỉ cần động thủ là như hai ác ma đến từ địa ngục đòi mạng người, nhất quyết không thôi!
Vì lý do này nên hai người đã bị Sử Nam Bắc nhắc nhở nhiều lần, nhưng lời giải thích của họ y hệt nhau, nói rằng: “Chúng tôi cũng không phải cố ý, nhưng mỗi lần chỉ cần ra tay, cơ thể của chúng tôi lại không nghe lời, chỉ muốn chôn người khác vào chỗ chết!”