Không ít người đi qua vội vàng bịt mũi lại tỏ vẻ khó chịu rồi mau chóng tránh xa.
Một nhóm người như này chặn lối vào của trung tâm mua sắm cao cấp nhất ở Giang Bắc, cảnh tượng này càng không phù hợp chút nào.
Tuy nhiên không ai dám bước tới xua đuổi họ.
Bởi vì khoảng chục nhân viên bảo vệ ở lối vào của trung tâm thương mại vừa rồi là một ví dụ sống.
Không lâu sau khi cả nhóm đến nơi, hai nhân viên bảo vệ ngạo nghễ chạy tới đuổi họ ra ngoài.
Nhưng không ngờ rằng trong đám người này có người đặc biệt hung tợn, không nói lời nào lập tức tung hai cái tát, trực tiếp đánh ai hai tên bảo vệ này ra ngoài.
Hai nhân viên bảo vệ vội vàng gọi cứu viện, lập tức cả chục nhân viên bảo vệ khác cầm dùi cui lao tới.
Tuy nhiên nhóm người này thậm chí không buồn nhìn họ một cái, vừa nói chuyện vừa thản nhiên xử lý nhóm nhân viên bảo vệ này.
Vì vậy không ai dám tiến tới khiêu khích nhóm người này, nhưng càng kỳ lạ hơn là không ít người đã lựa chọn báo cảnh sát, nhưng mãi mà chẳng thấy bóng dáng tổ tuần tra nào tới.
“Nhìn cái đéo gì mà nhìn, có tin ông móc mắt mày ra không?”
Tần Phong hút điếu thuốc, nghiêng người mắng hai gã đàn ông mặc vest đang lén liếc trộm mình.
Sự tự tin của cậu ta không chỉ dựa vào sức chiến đấu của bản thân và các anh chị em bên cạnh, cậu ta biết rất rõ khi anh Diệp dám để bọn họ ra ngoài thì nhất định đã thiết lập quan hệ với các bộ phận liên quan.
Chỉ cần không để mọi thứ đi quá xa thì không ai có thể làm gì họ được.
“Tiểu Tần, chúng ta phải vào đây à”.
Một người đàn ông trông có vẻ cũ kỹ, dáng người đen gầy rụt rè hỏi Tần Phong.
“Sàn nhà bên trong đây sạch quá, chúng ta đi vào làm bẩn sàn của họ thì phải làm sao?”
Tần Phong không biết nên cười hay khóc khi nghe thấy câu này: “Anh Phú Quý à, sàn nhà này là để cho người ta giẫm lên. Mọi người đừng có e dè như vậy được không, đâu phải chúng ta không trả được tiền đâu?”
Triệu Đại Lực và mấy người ở bên cạnh cũng xám xịt mặt mày.
Trong số năm mươi người bọn họ, hầu hết đều sống ở những ngôi làng hoặc vùng núi hẻo lánh, hoặc là ở dưới tầng lớp thấp nhất của xã hội.
Ánh mắt khinh thường và những lời chế giễu từ lâu đã trở nên quen thuộc với họ, họ cũng mặc nhiên thừa nhận bản thân là tầng lớp dưới đáy của xã hội.
Mặc dù bây giờ họ đã được tái sinh một lần, nhưng sự nhút nhát và thận trọng của tầng lớp dưới đáy xã hội vẫn tồn tại trong xương cốt của họ.
Họ có thể không sợ bất kỳ kẻ thù nào, ngay cả khi trước mặt là biển lửa hay gươm giáo, họ cũng sẽ không bao giờ cau mày.
Nhưng đối mặt với một trung tâm mua sắm xa xỉ mà trước đây đối với họ xa xôi như chốn thiên đường, sự mặc cảm tự ti trong lòng họ vẫn khó lòng khắc phục được.
Tần Phong và những người hiểu biết hơn đã giải thích cho họ rất nhiều lần, nhưng nhóm người này vẫn rất thận trọng, khi bị người khắc nhìn vào đều sẽ cúi đầu đỏ mắt.