“Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, mỗi người có thể được nhận một mức lương nhất định mỗi tháng”.
“Dĩ nhiên, lương bổng bao nhiêu là do thứ hạng của các người quyết định, hơn nữa, mười học viên hàng đầu trong số các người sẽ được thêu tên lên mặt sau của cờ lớn Thiên Diệt, trở thành nhóm thành viên Thiên Diệt chính thức đầu tiên!”
Mọi người dưới đài nghe nói vậy thì hai mắt sáng lên, tràn đầy hưng phấn.
Bọn họ huấn luyện ở đây cả ngày lẫn đêm đã cùng đạt thành chung một tín ngưỡng và giá trị quan.
Tiền bạc vật chất quyết định thân phận và địa vị, nhưng những thứ này đối với họ mà nói đều là những thứ hư vô mịt mờ.
Ở đây, bọn họ chỉ có duy nhất một tín ngưỡng, đó là trở thành cường giả!
Còn vinh dự mà bọn họ theo đuổi, chính là được thêu tên mình lên mặt sau của lá cờ lớn Thiên Diệt!
Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội đó!
Nhìn nét mặt phấn khích của mọi người, Sử Nam Bắc cũng thấy rất hài lòng, điều hắn muốn chính là cảm giác hướng tới vinh dự và tín ngưỡng này.
Chỉ có tinh thần toát ra từ xương cốt này mới có thể khiến cho bọn họ trở thành cường giả thực sự vào một ngày không xa!
“Huấn luyện viên Sử, màu nói quy tắc đi!”
Tần Phong hăm he nói, cậu ta đã không nhịn nổi mà nhao nhao muốn thử.
Sử Nam Bắc nở nụ cười sâu xa: “Đừng vội, quy tắc rất đơn giản, tất cả tham gia hỗn chiến, tiêu chí kiểm tra dựa trên tổng số người đã đánh ngã và thời gian đứng trên mặt đất”.
“Nói cách khác, cuộc hỗn chiến này chỉ có thể kết thúc khi chỉ còn lại một người duy nhất đứng vững”.
Lời này vừa dứt, toàn trường sôi trào nhiệt huyết.
Đơn giản, trực tiếp, thô bạo, luôn luôn là cách thức yêu thích nhất của bọn họ!
Lúc này, Tần Phong tỉnh bơ nháy mắt với đám người Yên Vĩ Điệp và Mê Long bên cạnh.
Sử Nam Bắc dửng dưng, thằng nhãi này lắc mông một cái cũng biết là cậu ta muốn làm gì.
“Cuộc hỗn chiến này còn quy tắc nữa, trên người mỗi người đều có một đèn chỉ thị, tổng cộng có hai màu xanh đỏ”.
“Màu sắc không cố định, đèn chỉ thị sẽ tùy lúc đổi màu, mà mấy người chỉ có thể đánh người có đèn màu khác”.
“Hơn nữa, đối tượng bị đánh còn phải là người có màu đèn khác mình gần nhất, nếu ai không tuân theo coi như phạm quy, lập tức đào thải!”
Sử Nam Bắc vừa nói xong, nét mặt phấn khích của Tần Phong đã biến thành khóc không ra nước mắt chỉ trong nháy mắt.
Rõ ràng là ý đồ của cậu ta coi như bỏ xó.
Đương nhiên Sử Nam Bắc biết trong lòng thằng nhóc này đang nghĩ gì, cậu ta muốn kéo Yên Vĩ Điệp và Mê Long với mấy người có lực chiến cao thành một nhóm, đấu đoàn đội.
Như vậy có thể tăng cường sức chiến đấu, cuối cùng bọn họ sẽ so đấu với nhau.
Nhưng quy tắc chuyển đèn xanh đỏ mà Sử Nam Bắc thông báo đã khiến cho tính toán này của cậu ta tan biến.