Tiền Tử Mạn vui vẻ nói: “Tôi vốn là một diễn viên quần chúng, hôm qua vừa được đạo diễn Quách chọn làm nữ phụ cho bộ phim này”.
“Diễn viên quần chúng?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ nói: “Lúc trước tôi cho cô tấm thẻ hình như có hơn hai triệu tệ nhỉ, mặc dù chắc chắn không thể so được với cô trước kia, nhưng ít nhất cũng không thể lưu lạc để nông nỗi này chứ”.
“Anh Diệp, anh thật là buồn cười, đây sao có thể gọi là lưu lạc được?”
Tiền Tử Mạn sống khôn khéo được lòng người, sau khi trải qua những biến cố này, sát khí trên người trước kia đã biến mất không còn gì.
Lúc này cô ta đã hoàn toàn biến thành một cô em gái nhà bên khôn khéo lanh lợi.
Tiền Tử Mạn đặt một phần tài liệu trên bàn làm việc của Hoàng Đào, cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Trải qua nhiều chuyện và trắc trở như thế, tôi cũng coi như đã hiểu thông suốt”.
“Trước kia vẫn luôn bị ham muốn vật chất và quyền lực hư vô mờ mịt đầu óc, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện làm sao hại người khác, làm sao tranh giành với người ta”.
“Đã làm không ít chuyện xấu, phạm phải không ít sai lầm, nếu không phải nhờ có anh, e rằng bây giờ tôi đã thành xương trắng từ lâu rồi”.
“Khoảng thời gian đó tôi đã muốn tìm đến cái chết, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn không có dũng khí đó, sau này suy nghĩ thông suốt, cảm thấy chết chỉ là hành vi trốn tránh, cũng không thể thay đổi gì được”.
“Cho nên tôi quyết định tiếp tục sống thật tốt, hơn nữa còn nghiêm túc sống là chính mình”.
“Tiền anh cho tôi trong tấm thẻ kia, tôi đã quyên hết cho vùng nghèo khó rồi, tôi muốn sống dựa vào đôi tay mình”.
“Từ nhỏ tôi đã khá thích ngành giải trí, sau đó đến đây bắt đầu làm lại từ một diễn viên quần chúng”.
“Mặc dù cuộc sống hơi cực khổ, nhưng mỗi ngày tôi đều sống rất thoải mái, cảm thấy cuộc sống như vậy mới thật sự vui vẻ”.
“Hơn nữa tôi cũng tin rằng, chỉ cần mình cố gắng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt”.
“Nên tôi đã được chọn làm nữ phụ rồi đấy, tôi nhất định sẽ quý trọng cơ hội này, dựa vào nỗ lực của bản thân, tạo nên một khoảng đất trời thuộc về chính mình trong giới giải trí!”
Thấy Tiền Tử Mạn trước mắt tràn đầy tinh thần phấn chấn, ánh mắt đầy hạnh phúc và hy vọng, Diệp Vĩnh Khang gật đầu vui mừng.
Mặc dù trước kia cô ta đã đi qua một đoạn đường quanh co, nhưng biết ghìm cương ngựa trước vách đá, cuối cùng tìm thấy con đường chân chính thuộc về mình, cũng là một chuyện vô cùng đáng quý.
“Vậy tôi phải chúc mừng cô, cảm thấy vui mừng cho cô!”
Diệp Vĩnh Khang tán thưởng Tiền Tử Mạn: “Cô chỉ cần để ý cố gắng là được, bên này cần gì thì cứ nói với mấy người Hoàng Đào, hoặc tìm thẳng đến chỗ tôi cũng được”.
“Cảm ơn anh Diệp”.