Trở Về Bên Em

Chương 1309: Em cũng đừng lo lắng nữa”




“Ở trong tiệc rượu, gia chủ nhà họ Hàn do uống nhiều mấy ly, lúc kính rượu không cẩn thận làm chút rượu rơi trên giày của lão quản gia”.



“Kết quả lão quản gia trong cơn giận dữ, thẳng thừng ra lệnh gia chủ nhà họ Hàn ngậm chiếc giày bị ông ta làm bẩn, quỳ xuống ngay trước mặt mọi người trong sảnh tiệc, quỳ mãi đến khi bữa tiệc kết thúc”.





“Tin đồn này có lẽ đã làm quá lên, nhưng đủ để nói lên sự đáng sợ của nhà họ Kiều ở Ninh Bắc”.



Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong trái lại cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, anh vừa bóc một trái chuối tiêu, vừa nói: “Sao những gia tộc này đều xấu xa như nhau, động một chút là thích bắt người ta quỳ xuống, muốn làm hoàng thượng sắp phát điên rồi sao?”



Sau khi nói xong, vừa cắn một miếng chuối tiêu, vừa hỏi: “Em rầu rĩ vì chuyện này sao?”



Hạ Huyền Trúc thở dài một hơi, cười khổ nói: “Nếu không thì sao? Cục diện bây giờ vốn đã đủ nát rồi, lại không ngờ sau lưng công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên còn có chỗ dựa lớn như thế, xem ra công ty Huyền Trúc bị loại cũng là chuyện sớm muộn”.



“Cũng chưa chắc đâu”.



Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên nói: “Lẽ nào đạo diễn Quách không nói với em, anh đã liên hệ được một đoàn đội quay phim, bảo sáng sớm mai bọn họ ra sân bay đón người?”



“Ông ấy cũng đã nhắc đến chuyện này”.



Hạ Huyền Trúc nghiêng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang rồi nói: “Có vài lời đạo diễn Quách không tiện nói với anh, ông ấy chỉ khéo léo nói với em, đoàn đội chính không phải tùy tiện gọi điện thoại kéo một gánh hát rong là được”.



Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, nhất thời vui vẻ nói: “Không nhận ra tâm tư của tên râu quai nón này cũng nhiều thật, gánh hát rong, ha ha ha ha!”



“Anh cười gì chứ, bây giờ đã rối lắm rồi!”



Hạ Huyền Trúc tức giận liếc mắt với người không tim không phổi này.



“Vợ của anh ơi, chuyện này em cứ yên tâm giao cho anh, cả chuyện bên phía công ty điện ảnh và truyền hình, em cũng đừng lo lắng nữa”.



“Như vậy đi, anh lập quân lệnh cho em, chuyện này anh đảm bảo sẽ làm ổn thỏa, nếu không làm được, đến lúc đó anh sẽ hủy bỏ danh hiệu đẹp trai nhất thiên hạ này của anh”.



Diệp Vĩnh Khang cười với Hạ Huyền Trúc, vỗ lồng ngực bịch bịch vang dội: “Hơn nữa, lúc chồng em làm việc, đã từng để em thất vọng chưa?”



Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc cũng đột nhiên nhớ đến việc hình như anh chưa từng khiến cô thất vọng.



Trước đây gặp phải rất nhiều chuyện khó khăn không thể vượt qua được, nhưng mỗi lần chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ra tay, chuyện đều sẽ được anh xử lý ổn thỏa.



“Xem anh tự tin chưa kìa, haizz, chuyện này không giống những chuyện trước kia, anh cố gắng hết sức là được, chuyện đến nước này, chỉ có thể còn nước còn tát”.



“Gánh hát rong thì gánh hát rong, dù sao cũng tốt hơn là không có, thích hợp có thể dùng được thì dùng”.



Hạ Huyền Trúc thở dài: “Được rồi, trước hết đừng để ý mấy chuyện này nữa, tắm rửa ngủ nghỉ thôi, mấy ngày thật em thật sự mệt sắp chết rồi”.

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, nếu để cho Nasha biết, có người nói đoàn đội quay phim bên cạnh cô ấy là gánh hát rong, không biết cô ấy sẽ có biểu cảm ra sao.