Trở Về Bên Em

Chương 1307: “Em sắp phiền chết rồi này!”  




Nói xong, Diệp Vĩnh Khang vội vàng cúp máy, mỗi lần nói chuyện với Nasha đều khiến anh nhức đầu không thôi.



Hiệu suất làm việc của Nasha rất cao, chẳng mấy chốc đã gửi thông tin liên lạc và chuyến bay của đối phương qua.



“Đạo diễn Quách, tôi đã liên lạc được với một đoàn đội, đại khái chừng năm giờ sáng sẽ đến sân bay, tôi gửi ông phương thức liên lạc của họ, đến lúc đó ông và Hoàng Đào tới sân bay đón họ nhé.





Diệp Vĩnh Khang tiện tay chia sẻ thông tin trên điện thoại cho Quách Đào, sau đó cười nói: “Bây giờ cũng có đoàn đội rồi, lần này hẳn không còn vấn đề gì nữa rồi nhỉ, tôi về đi ngủ trước đây, các ông nhớ tới sân bay đón người đấy nhé, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi”.



Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang nghiêng đầu, hai tay đút túi, ung dung đi mất.



Bỏ lại Quách Đào và Hoàng Đào đứng tại chỗ, ngơ ngác.



“Giám đốc Diệp có hiểu sai về đoàn đội cao cấp mà tôi nói không vậy?”



“Haiz, việc đã đến nước này thì đành đâm lao phải theo lao thôi, tối nay đi đón người trước đã rồi nói tiếp”.



Hai người rên rỉ than thở, hiển nhiên là, bọn họ không tin Diệp Vĩnh Khang có thể tìm được một đoàn đội hàng đầu chỉ bằng một cú điện thoại.



Chưa kể việc anh chỉ là một người ngoài ngành, cho dù là những đạo diễn nổi tiếng trong nước mà muốn tìm một đoàn đội hàng đầu thì cũng phải hẹn lịch ít nhất nửa tháng mới được, cho nên hai người vốn chẳng ôm hy vọng gì.







Bởi hôm nay chuyện tương đối thuận lợi, nên lúc Diệp Vĩnh Khang về đến nhà vẫn còn khá sớm, vừa khéo hơn chín giờ.



Có điều cho dù đã giờ này, Hạ Huyền Trúc vẫn chưa tan làm.



Diệp Vĩnh Khang chơi cùng Diệp Tiểu Trân một lát, mãi đến sau khi Diệp Tiểu Trân được Trương Hoa Phương đưa lên lầu ngủ, Hạ Huyền Trúc mới lê tấm thân mỏi mệt về đến nhà.



“Vợ à, về rồi, ngồi nghỉ một lát trước đã, anh rót ly nước cho em”.



Mỗi lần Hạ Huyền Trúc trở về, chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ở nhà, đều sẽ lập tức rót cho đối phương một ly nước nóng giảm bớt vẻ mệt nhọc.



“Đừng rót nước nữa, rót cho em ly rượu đi”.



Hạ Huyền Trúc ném túi xách xuống, vừa đặt mông ngồi trên sofa, vừa mang biểu cảm đặc biệt mỏi mệt.



“Ồ? Sao đột nhiên nghĩ đến việc muốn uống rượu, lại gặp phải chuyện gì sao?”



Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hơi kỳ lạ, Hạ Huyền Trúc bình thường là người dường như không hề chạm vào rượu, sao đột nhiên lại muốn uống rượu thế này?



“Em sắp phiền chết rồi này!”



Hạ Huyền Trúc nghiến răng oán giận nói: “Em thật sự không ngờ công ty Kiều Tuyên có động tĩnh nhanh như vậy”.



“Cướp người của chúng ta thì đã đành, dù sao cũng là lựa chọn của mấy người Tiểu Mã, nhưng bây giờ còn chặn đường lui của chúng ta nữa”.



“Ồ? Rốt cuộc có chuyện gì? Đừng vội, từ từ nói với anh”.



Diệp Vĩnh Khang đi tới ngồi bên cạnh Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài: “Vừa nãy gọi điện thoại hỏi tình hình quay phim chụp chiếu của đạo diễn Quách bên kia, đạo diễn Quách nói trước mắt mới chỉ quyết định diễn viên, nhưng còn thiếu một đoàn đội quay phim chính, nếu không căn bản không thể nào hoàn thành phim trước thời hạn”.