“Quyền pháp của tôi là khi còn bé đã học từ một lão già điên trong thôn”.
“Lão già kia cả ngày cứ điên điên khùng khùng, hơn nữa đặc biệt thích uống rượu, người trong thôn đều rất chán ghét ông ta, tránh né từ đằng xa”.
“Có một năm tuyết rơi nhiều, tôi nhìn thấy ông ta mặc một bộ áo mỏng nằm ở trong tuyết nên tưởng ông ta bị chết cóng”.
“Lúc ấy thấy ông ta cũng đáng thương, bèn đi tìm manh chiếu chuẩn bị đưa ông ta đi chôn cất, cũng coi như có thể ra đi thanh thản”.
“Nhưng khi tôi ôm chiếu đến gần thì phát hiện ra lão già kia không hề chết rét, ngược lại sắc mặt hồng hào, còn đang ngáy khò khò”.
“Lúc tôi đang buồn bực thì lão già đột nhiên tỉnh lại, nói tôi có tấm lòng không tệ, hỏi tôi có muốn học bản lĩnh của ông ta không”.
“Lúc ấy trong đầu tôi nghĩ một lão già điên thì có thể có bản lĩnh gì, cho rằng ông ta lại đang nói khùng nói điên nên hùa theo đồng ý với ông ta”.
“Sau đó lại kinh ngạc, lão già không chần chừ đứng tại chỗ đánh một quyền lên thân cây”.
“Thân cây to cũng cỡ miệng chén, cứ thế bị lão già kia một quyền đánh gãy”.
“Tôi bội phục sát đất, vốn là muốn quỳ xuống dập đầu bái ông ta làm thầy”.
“Nhưng lão già bảo ông ta chỉ đồng ý dạy tôi bản lĩnh, muốn làm học trò ông ta thì tôi còn chưa đủ tư cách”.
“Lúc ấy tôi chỉ nghĩ học được bản lĩnh là được, bái sư hay không cũng không có vấn đề gì”.
“Từ ngày đó trở đi, tôi làm theo lời hẹn, mỗi đêm khuya đến sáng sớm đúng giờ đến địa điểm đã hẹn học quyền với lão già”.
“Lão già muốn tôi giữ bí mật, chuyện này không thể nói cho bất cứ ai, người trong thôn thường ngủ sớm, nên tôi theo lão già học suốt một năm cũng không bị người khác phát hiện”.
“Một năm sau, có một buổi tối tôi dựa theo cuộc hẹn đi học quyền thì lão già nói với tôi rằng ông ta phải rời đi”.
“Cũng không nói với tôi là đi đâu, chỉ dặn tôi giữ bí mật chuyện này không thể tiết lộ với bất kỳ ai, nếu không sẽ gây ra tai họa”.
“Hơn nữa còn cảnh cáo tôi không thể khoe khoang bộ võ thuật này trước người ngoài, cho nên tôi vẫn luôn không để cho người khác biết chuyện tôi có võ công”.
“Vừa rồi lúc thử sức tôi vốn định ẩn đi một vài chiêu thức, cứ tưởng như thế thì người khác sẽ không nhìn ra, không ngờ vẫn bị quản lý Diệp nhìn thấu”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong chân mày khẽ nhíu lại, thấy đối phương không giống như đang nói dối, vội vàng hỏi: “Cậu có biết lão già kia đã đi đâu không?”
La Hâm lắc đầu: “Không biết, ông ta không nói cho tôi biết, từ đó về sau tôi không còn gặp lại ông ta nữa”.
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Dáng dấp lão già kia thế nào, trên người có điểm gì đặc thù không?”
La Hâm trầm ngâm mất một lúc, nói: “Gầy guộc còm nhom, dáng dấp cũng như bao lão già khác, rất thích uống rượu”.
Mới vừa nói xong, dường như La Hâm đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: “À, đúng rồi, có một lần tôi vô tình nhìn thấy trên bả vai trái ông ta có một hình xăm”.
“Hình xăm đó vô cùng đặc biệt, màu vàng, hơi giống như ngôi sao năm cánh, nhưng dường như lại nhiều hơn ngôi sao năm cánh vài cánh, đặc biệt kỳ quái, cho nên tôi ấn tượng rất sâu”.