Quách Đào kích động nói: “Nam chính cứ quyết định vậy đi, sau lại tìm vài thế thân võ thuật…”
“Đạo diễn, có thể không cần thế thân”.
Lúc này, La Hâm bỗng ngắt lời.
“Này, cậu nhóc à, tôi có thể hiểu được tính thích ra vẻ cùng ưa thể hiện của tuổi trẻ”.
Quách Đào mỉm cười nói: “Chỉ là chúng ta đang quay phim hành động, trong đó có rất nhiều cảnh đánh nhau, cần có thế thân võ thuật chuyên nghiệp”.
“Chuyện này không phải chỉ cần kỹ năng diễn xuất tốt hoặc dựa vào cố gắng là được, hơn nữa dùng thế thân võ thuật cũng không phải là chuyện mất mặt gì, cậu đã ngây người ở đoàn phim lâu như vậy chắc là cũng hiểu được chuyện này chứ”.
“Không phải, tôi không có ý này”.
La Hâm tỏ ra hơi nôn nóng, cộng thêm miệng vốn không lanh lợi, dưới tình thế cấp bách cũng không biết nên giải thích thế nào.
Ngay khi Quách Đào lại chuẩn bị tiếp tục nói gì đó, La Hâm đột nhiên cắn răng ngửa người về phía sau, bay lên trời nhào lộn một vòng tuyệt đẹp.
Tất cả mọi người nhất thời sửng sốt.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, trong miệng La Hâm đột nhiên phát ra một tiếng quát chói tai, hai mắt biến đổi không còn sự lo ngại hay tránh né của ngày thường.
Thay vào đó là hai luồng ánh sáng bùng nổ, trên người đột nhiên bốc lên một luồng uy áp khí.
Bụp bụp bụp...
Ngay sau đó, cả người La Hâm bắt đầu sôi trào, sử dụng quyền cước, từng chiêu thức đằng đằng sát khí, thỉnh thoảng còn truyền đến một tiếng nổ do không khí bị đè ép phát ra.
Mấy phút sau, đánh xong một bộ quyền pháp vừa mượt mà vừa khí thế, hắn thậm chí không hề có dấu hiệu thở mạnh.
Ánh mắt lại khôi phục vẻ xấu hổ cùng tránh né thường ngày, nhìn Quách Đào thận trọng hỏi: “Đạo diễn Quách, ông thấy tôi như vậy có thể không dùng thế thân võ thuật không?”
Nhưng Quách Đào lại không trả lời ngay lập tức, chỉ trợn tròn mắt, dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn chằm chằm đối phương.
Không chỉ Quách Đào, hơn một trăm người xung quanh cũng nhìn La Hâm bằng ánh mắt tương tự.
Cả không gian yên lặng như tờ, như thể tất cả mọi người đều trúng phải bùa đứng yên.
La Hâm bị loại ánh mắt này dọa sợ: “Tôi… Tôi làm sai chỗ nào sao…”
“Không không không, cậu không làm có làm sai, là tôi sai rồi!”
Quách Đào phút chốc đưa hai tay ra, siết chặt La Hâm vào lòng, cười liên hồi như thể nổi cơn điên: “Ha ha ha, là tôi sai rồi, tôi sai rồi, một thiên tài diễn xuất bự như vậy sống sờ sờ ngay trước mặt mà tôi lại không phát hiện ra, ha ha ha ha ha!”
Đám người xung quanh đồng thời lên tiếng thán phục và vỗ tay nhiệt liệt.
Vừa rồi bọn họ kinh hãi trước bộ quyền pháp dũng mãnh hùng hồn lại không kém phần nhẹ nhàng uyển chuyển của La Hâm.
“Thật không ngờ cậu lại còn biết võ, nhưng lúc trước bị người khác bắt nạt sao không thấy cậu trả đũa!”