Trở Về Bên Em

Chương 1297: “Diễn viên!”




Kiều Tử Huyên cười khẩy, ngay sau đó xoay người đi về phía cửa, khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười sâu xa, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng không dễ nhận ra.



Khi cánh cổng của sơn trang từ từ đóng lại, đám người Tiểu Mã ngay lập tức lao vào “trận chiến” khốc liệt.



Trong nháy mắt cả sơn trang đều tràn ngập mùi hóc môn nồng nặc, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.





Thật ra nguyên nhân xuất hiện cảnh này không phải là do đám người Tiểu Mã quá đói khát, mà là vì Kiều Tử Huyên đã cho thêm một ít “gia vị” khá đặc biệt vào đồ uống mà cô ta đã chuẩn bị cho bọn họ mà thôi.



Tất cả mọi người, cho dù là trai hay gái, lúc này bọn họ đã hoàn toàn quên hết một số quan niệm cơ bản nhất về sự xấu hổ và đạo đức, mặc sức hưởng thụ sự tác động mà hóc môn mang lại cho họ.



Chẳng qua là bọn họ không bao giờ ngờ rằng, vào lúc này, xung quanh sơn trang có ít nhất năm mươi chiếc camera độ phân giải cao đang quay lại rõ nét cảnh tượng này từ mọi góc độ.



Cùng lúc này.



So với niềm hạnh phúc tột độ trong sơn trang nơi đám người Tiểu Mã đang ở, thì ở công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc lại vô cùng căng thẳng.



Bọn họ đang phải đối mặt với một khó khăn rất khó giải quyết.



Toàn bộ nhân viên trong đoàn làm phim chỉ còn lại đạo diễn, điều này tương đương với việc tướng không binh.



“Đạo diễn Quách, ông nghĩ kỹ chưa? Bây giờ có thể cho tôi một câu trả lời không?”



Diệp Vĩnh Khang vẫn rất bình tĩnh, anh luôn đợi câu trả lời của Quách Đào.



Quách Đào mím chặt môi, ông ấy là một người khắt khe, đặc biệt là đối với nghề đạo diễn mà ông ấy yêu thích, ông ấy sẽ không bao giờ nói lung tung khi chưa nắm chắc.



Đã qua vài tiếng đồng hồ kể từ khi Diệp Vĩnh Khang hỏi Quách Đào câu này, trong đầu ông ấy đã suy diễn ra rất nhiều khả năng và rủi ro có thể xảy ra.



“Được!”



Cuối cùng, Quách Đào cũng đưa ra câu trả lời sau khi cân nhắc hồi lâu: “Nhưng điều này chỉ có khả năng trên lý thuyết, nếu muốn thành hiện thực, mỗi bước tiếp theo đều vô cùng khó khăn, hơn nữa phải nhẫn nại vượt qua từng khổ nạn”.



“Được, chỉ cần ông nói có thể là được!”



Diệp Vĩnh Khang nói: “Vậy từ bây giờ cần khắc phục thứ gì đầu tiên?”



“Diễn viên!”



Quách Đào nói: “Diễn viên là nền tảng cơ bản của một bộ phim, vai phụ có thể dễ kiếm, nhưng nam chính và nữ chính nhất định phải chốt chắc chắn”.



Diệp Vĩnh Khang cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi bấm điện thoại gọi: “Hoàng Đào, cậu hãy lập tức tập hợp tất cả nhân viên nam ở khu vực nền tảng công ty điện ảnh và truyền hình”.



“Cho dù là diễn viên quần chúng hay là làm tạp vụ, chỉ cần có độ tuổi phù hợp thì lập tức bảo họn họ tập hợp ở quảng trường Tây”.



Sau khi cúp máy, Diệp Vĩnh Khang nói với Quách Đào: “Bây giờ chúng ta có thể tìm diễn viên nam ở khu vực nền tảng trước, nếu không được thì sẽ mở rộng ra cả Giang Bắc, thậm chí có thể đăng quảng cáo tuyển dụng trên cả nước, tôi không tin chúng ta không thể tìm nổi một người phù hợp!”