“Cũng có nghĩa là nếu như thành phố đó đã có công ty phim ảnh rồi, vậy thì công ty khác không thể tới can thiệp vào”.
“Nếu như muốn bước chân vào thành phố, một là gia nhập cổ phần, hai là mua lại công ty gốc. Nếu như đốt củi nhóm một ngọn lửa mới thì là phạm vào điều cấm kỵ trong ngành”.
“Nguồn lực của thành phố chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Nếu như đồng thời tồn tại hai công ty phim ảnh, theo quy luật của thị trường, một trong số đó cuối cùng sẽ bị đào thải”.
“Vì vậy có người đột nhiên xây dựng một cơ sở điện ảnh và truyền hình ở đây, tương đương với việc trực tiếp tuyên chiến với chúng ta”.
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Không ngờ bên trong đây lại có nhiều chuyện như vậy. Nói như thế thì công ty đó đang muốn gây hấn với chúng ta rồi, em đã qua bên đó nói chuyện chưa?”
Trong mắt Hạ Huyền Trúc lóe lên một tia lạnh lùng, cười khổ nói: “Em bảo sếp Quách lập tức qua bên đó nói chuyện rồi”.
“Nhưng thái độ bên đó rất cứng rắn, thẳng thừng nói rằng chúng ta mau chóng dẹp công ty đi, tránh rắc rối về sau”.
“Đụ, ngông vậy luôn hả?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Ngày mai anh đích thân tới đó, xem xem là thần thánh cao nhân gì mà lại dám chạy tới đây uy hiếp chúng ta!”
“Đừng mà, với tính khí của anh, anh mà qua đó nhất định sẽ có chuyện”.
Hạ Huyền Trúc vội vàng ngăn lại, nói: “Chuyện khiến em đau đầu nhất là một thành phố chỉ cho chép một công ty phim ảnh tồn tại, đó là luật bất thành văn trong ngành”.
“Nhưng theo quy định của pháp luật, rõ ràng không có quy định rõ ràng nào cả. Nếu như lúc này chúng ta hấp tấp qua đó gây chuyện, về phương diện pháp luật hoàn toàn không có ưu thế!”
“Hơn nữa tình hình ở đó chắc chắn là không đơn giản như vậy, phía sau nhất định có một nền tảng vững chãi chống lưng”.
“Nếu không không thể lén lút xây dựng cơ sở điện ảnh và truyền hình dưới cái mác xây lại cổ trấn được. Bản chất của hai việc này hoàn toàn khác nhau. Nếu không có hậu phương vững chắc thì không thể làm xong sau đó dễ dàng thay đổi được”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày: “Vậy em định thế nào?”
“Tạm thời chỉ có thể yên lặng quan sát thôi”.
Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài: “Nhưng theo tình hình này, quy mô cơ sở điện ảnh và truyền hình của bên kia lớn hơn gấp mười lần chúng ta. Chỉ dựa vào điểm này, theo quy định của thị trường, chưa được một năm chúng ta sẽ bị đào thải, dường như không có chút cơ hội chiến thắng nào. Suy cho cùng, sự chênh lệch về sức mạnh là quá lớn”.
“Cho nên hôm nay em đang lo lắng chuyện này sao?”
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, khẽ vuốt một sợi tóc đang vương trên trán Hạ Huyền Trúc ra sau tai, cười nói: “Anh nghĩ chuyện này không cần phải bi quan như vậy. Công ty phim ảnh so với nhau về vấn đề phim của ai quay tốt hơn chứ không phải so xem địa bàn của ai rộng lơn”.
“Nếu như đã nằm trong phạm vi pháp luật, họ có thể xây dựng bất cứ thứ gì họ muốn, có thời gian để nghĩ về họ thì chi bằng đặt tâm tư vào các bộ phim thì hơn”.
“Hãy cố gắng quay một bộ phim được khán giả hô hào tán thưởng, đến lúc đó dùng số liệu để nói chuyện, ai thắng vẫn còn chưa chắc đâu”.
Sau khi nghe thấy những lời này Hạ Huyền Trúc ngây người ra, sau đó quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ ngưỡng mộ, cười nói: “Nói đúng ha, sao anh lại giỏi như vậy nhỉ? Chuyện này làm em phiền não cả ngày nay rồi, không ngờ rằng anh nói vài ba câu đã trúng ngay trọng điểm”.