Một tia sáng lạnh vụt qua, con dao găm gần như xoẹt qua da đầu của Hoàng Đào, sau đó phịch một tiếng găm vào bức tường phía sau.
“Ông còn định tiếp tục giở trò mèo với tôi sao?”
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng khiển trách.
Phịch!
Hoàng Đào sợ tới mức đầu gối nhũn ra, quỳ rạp trên mặt đất: “Anh Diệp tha cho tôi, tôi không dám nữa!”
“Sau này tôi nhất định sẽ thành thật ở bên cạnh anh Diệp, chỉ đi theo mình anh Diệp mà thôi, anh Diệp bảo tôi làm gì tôi cũng làm, tôi không dám nghĩ đến chuyện mưu mẹo nữa!”
Lúc này tinh thần của Hoàng Đào đã bị đánh tan hoàn toàn.
Lúc này ông ta mới hiểu ra, ngay từ đầu Diệp Vĩnh Khang đã đi guốc trong bụng ông ta rồi.
Trước khi Diệp Vĩnh Khang đến, ông ta vẫn luôn là người phụ trách ở đây, cơ sở điện ảnh và truyền hình này tuy không lớn nhưng lại có rất nhiều tài nguyên, không chỉ kiếm được nhiều tiền mà còn có rất nhiều phụ nữ, có thể chơi thoải mái.
Cuộc sống hàng ngày giống như một hoàng đế, nhưng cách đây không lâu, đột nhiên được thông báo rằng sẽ có người phụ trách mới tới nắm quyền, thay thế ông ta, điều này khiến ông ta thấy rất bực bội.
Nhưng trở ngại về thân phận chồng sếp Hạ của đối phương, Hoàng Đào đương nhiên không dám ho he gì.
Vì vậy từ lúc bắt đầu, ông ta đã nghĩ đủ mọi cách, thử do thám đủ kiểu, dùng mọi thủ đoạn để ép đối phương từ bỏ vị trí này.
Những công việc rườm rà đó đều là sự phóng đại của ông ta, nhưng công việc này đều có nhân viên chuyên phụ trách, vì vậy ông ta hoàn toàn không cần phải lo lắng làm gì.
Còn đám người anh Hổ thực ra là do ông ta cố tình dụ đến đây để ngụy trang, mục đích là muốn uy hiếp Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng ông ta nằm mơ cũng không thể ngờ được, anh Diệp – người mà ông ta nghĩ rằng cũng là loại ăn bám phụ nữ giống như mình hóa ra lại là một người với sức mạnh vô song vượt qua sức tưởng tượng của ông ta rất nhiều!
“Được rồi, đứng dậy nói chuyện đi”.
Thấy phủ đầu như vậy là được rồi, Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói với đối phương: “Quên lần này đi, nhưng ông nhớ kỹ, nếu có lần sau, tôi đảm bảo rằng ông đến cơ hội quỳ xuống cũng không có đâu!”
“Cám ơn anh Diệp!”
Hoàng Đào sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người run rẩy đứng lên, không dám thở mạnh.
“Vừa nãy tôi đã hiểu sơ qua về tình hình ở đây, ngoại trừ thu lại tâm tư nhỏ nhen đó của ông, những cái khác đều ổn”.
“Vì vậy, sau này công việc ở đây vẫn do ông toàn quyền phụ trách, chuyện nhỏ tự mình quyết định, chuyện lớn thì báo cáo một tiếng là được rồi”.
“Ngoài ra, mức lương hiện tại của ông thế nào?”
Hoàng Đào sững sờ một lúc, cảm thấy câu hỏi cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang có chút khó hiểu, nhưng ông ta vội vàng thành thật trả lời: “Sếp Quách trả cho tôi mức lương hàng năm là ba trăm nghìn tệ, sau khi công ty sáp nhập, sếp Hạ tăng cho tôi lên bốn trăm nghìn tệ”.
“Ừ, theo năng lực của ông thì con số đó khá phù hợp rồi”.
Diệp Vĩnh Khang cầm bảng lương nhân viên lật xem hai trang, sau đó nói: “Từ hôm nay trở đi, tất cả nhân viên bên dưới ông sẽ tăng lương thêm 20%, cuối năm sẽ tăng thêm 20% nữa, ngoài ra còn thưởng hiệu suất nữa”.
“Còn về phần ông ấy mà…”