"Ông cho rằng tôi là thằng ngu à?"
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói: "Cuộc đấu thầu lần này có hơn 100 công ty tham gia, trong đó có rất nhiều công ty đã thành danh và có tên tuổi. Công ty của vợ tôi mới thành lập chưa đầy một tháng, sao có thể cạnh tranh với họ được!"
Diệp Vĩnh Khang là một người thực tế, thật ra ngay từ đầu anh đã không ôm chút hy vọng nào cả rồi.
Anh luôn cổ vũ Hạ Huyền Trúc tham gia cuộc đấu giá này, chỉ để Hạ Huyền Trúc sớm tìm được trạng thái của bản thân mà thôi.
"Anh Diệp, tôi xin thề, tôi thực sự không hề can thiệp vào. Kết quả của cuộc đấu thầu này là hoàn toàn công bằng!"
"Hơn nữa, tôi đã tận mắt xem hồ sơ đấu thầu. Ý tưởng thiết kế rất mới lạ, số liệu cũng rất chính xác!"
"Tôi có thể đặt tay lên tim mình mà nói rằng tôi đã làm nghề đại lý đấu thầu này cũng được gần 20 năm rồi, xem vô số tài liệu đấu thầu".
"Nhưng tài liệu đấu thầu được trình lên lần này thực sự khiến tôi sửng sốt và kinh ngạc. Tôi dám vỗ ngực nói người có thể vẽ ra tài liệu đấu thầu này nhất định là một kiến trúc sư có tài năng hiếm có!"
Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong thì cảm thấy hơi kinh ngạc, giọng điệu của Trình Văn Đống dường như không phải đang nói dối, chẳng lẽ vợ anh thực sự là kiến trúc sư thiên tài?
Trở lại phòng, Hạ Huyền Trúc đang ôm máy tính xách tay chuẩn bị tài liệu cần thiết cho ngày mai, Diệp Vĩnh Khang tiện tay cầm lấy một bản tài liệu đấu thầu trên bàn, mới lật vài trang, hai mắt chợt lóe sáng.
"Em yêu, một mình em làm tập tài liệu này sao?"
Diệp Vĩnh Khang đã rất ngạc nhiên, khi xây dựng một căn cứ bí mật của Điện Thần Long ở nước ngoài, anh đã thuê hơn một chục kiến trúc sư đẳng cấp thế giới.
Bởi vì căn cứ đó rất quan trọng, nên Diệp Vĩnh Khang gần như tập trung vào dự án này từ đầu đến cuối, sau khi căn cứ hoàn thành, Diệp Vĩnh Khang cũng biết rất nhiều về kiến trúc.
Dù không thành thạo nhưng nhìn sơ qua anh vẫn có thể nhận ra rằng ý tưởng thiết kế trong hồ sơ thầu này vô cùng cao siêu, cho dù có đưa nó ra thế giới, với ý tưởng thiết kế này chắc chắn có thể đưa chủ nhân của nó lên hàng ngũ hạng nhất.
"Ừ, coi như thế đi".
Hạ Huyền Trúc chăm chú chuẩn bị tài liệu và nói: "Anh quên mất rồi hả, em từng tốt nghiệp trường kiến trúc Birmingk đấy".
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, lúc này mới nhớ ra lần đầu tiên gặp Hạ Huyền Trúc ở nước ngoài, cô đang là học sinh đứng đầu của một trường danh tiếng ở nước ngoài.
"A, sao thế này?"
Hạ Huyền Trúc đột nhiên hét lên, màn hình máy tính đột nhiên biến thành màn hình xanh lam, trên đó có hàng dãy mã màu trắng kỳ lạ đập vào mắt.
"Không phải là bị dính virus rồi đấy chứ, thông tin của em đều ở trong đó hết!"
Hạ Huyền Trúc lo lắng nói, loay hoay một hồi nhưng vẫn chả có gì thay đổi cả.
Ừm?