Mao Nhất Trụ sắp xếp xong đống đồ trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nở một nụ cười vô cùng tự hào: "Đương nhiên không đơn giản như vậy, ngoài hai điều kiện trên, quan trọng nhất là điều kiện thứ ba”.
"Để thu hút sự chú ý của nó, còn phải phát ra một tín hiệu vô cùng riêng biệt”.
"Loại tín hiệu này mọi người có thể hiểu là thần giao cách cảm, trên người mỗi chúng ta đều có từ trường riêng biệt”.
"Một số từ trường tương khắc, một số lại hấp dẫn nhau và hầu hết các từ trường thì không liên quan gì đến nhau”.
"Chính vì những từ trường này mà con người mới có nhiều chuyện yêu hận tình thù như vậy. Ví dụ như một số người có thể mới gặp nhau lần đầu tiên nhưng đã như quen biết đã lâu, cảm thấy vô cùng thân thiết”.
"Còn có một số người ấn tượng ban đầu về nhau đã không tốt, cùng giới đẩy nhau khác giới hút nhau, thật ra những thứ này đều là do tác dụng của từ trường”.
"Tương tự như vậy, từ trường của con người có thể cộng hưởng với con người, cũng có thể cộng hưởng với động vật và thực vật”.
"Có người thích mèo, có người thích chó, thậm chí có người thích rắn và nhện, còn có những người vô cùng yêu hoa. Đây đều là hiện tượng cộng hưởng từ trường”.
"Thứ gì càng hiếm và độc đáo thì càng khó có khả năng cộng hưởng từ trường với con người, chẳng hạn như nhân sâm núi ngàn năm tuổi ấy”.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng hứng thú với lí luận kỳ lạ này của Mao Nhất Trụ, nghe giống như đang nói nhảm, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng rất có lý.
"Ý cậu là cậu có thể cộng hưởng từ trường với nhân sâm núi ngàn năm tuổi đó?"
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Mao Nhất Trụ hất cằm một cách tự hào: "Nhà họ Mao của chúng tôi từ khi sinh ra đã có khả năng giao tiếp với đám yêu ma đó rồi”.
"Theo thời gian, trên người sản sinh ra một từ trường đặc biệt, loại từ trường này sẽ tạo ra cho mấy thứ đó cảm giác vô cùng thân thiết”.
"Vốn dĩ nhân sâm núi quý và con người là thiên địch, nên bọn nó đặc biệt không thích mùi của con người, thấy người thì sẽ trốn thật xa”.
"Còn tôi thì khác, trên người tôi chảy dòng máu của nhà họ Mao, tỏa ra một từ trường khiến ma qủy yêu thích”.
"Vì vậy, đối với mấy thứ đó mà nói cùng một cống phẩm, nhưng do tay tôi bày ra thì sẽ ngọt hơn nhiều, ha ha!"
"Xem ra anh cũng giỏi đấy”.
Trương Tịnh trợn mắt nhìn Mao Nhất Trụ, sau đó dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cẩn thận hỏi: "Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"
"Việc này... đợi lát nữa nói sau, đúng rồi, tôi có mang theo bộ bài, thứ đó phải hai giờ đêm mới tới, vẫn còn sớm, hay chúng ta làm vài ván”.
Mao Nhất Trụ hào hứng lấy từ trong ba lô ra một bộ bài, Diệp Vĩnh Khang và hai cô gái cũng ngồi một chỗ cảm thấy buồn chán nên tụ tập chơi bài.
Đều là mấy người có tiền nên chơi rất lớn, thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến rạng sáng.
"Mẹ nó, không chơi nữa, không chơi nữa, mấy người may mắn quá”.
Mao Nhất Trụ thua đến mức gào khóc oai oái, còn đám người Diệp Vĩnh Khang lại cười ha hả.