Tuy nhiên, không ai hỏi bên dưới tấm vải đỏ kia là thứ gì, Mao Nhất Trụ đã đánh tiếng trước, bọn họ ở đây là khách, không nên nói thì đừng nói, không nên hỏi cũng đừng hỏi.
Mấy người cứ thế ngồi vây quanh bên đống lửa, không ai nói lời nào, ánh lửa nhẹ nhàng chập chờn trên khuôn mặt họ, bầu không khí vô cùng bí bách.
“À… đội trưởng Mao…”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên: “Tôi thấy cứ ngồi như vậy cũng không phải là cách, dù sao cũng nên làm gì đó”.
Mao Nhất Trụ gật đầu nói: “Có thể nói chuyện phiếm bình thường, nhưng tuyệt đối không được bàn luận chuyện ở đây, cũng đừng đề cập đến bất kỳ quỷ thần gì cả”.
Lúc này mọi người mới bắt đầu tán gẫu, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn.
“Mao Nhất Trụ, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm”.
Trương Tịnh được nghỉ ngơi một lúc, thể lực cũng khôi phục kha khá, nên nói: “Tôi cứ có cảm giác chúng ta cứ quanh đi quẩn lại chỗ này không phải chuyện hay, quên mất chúng ta lên núi làm gì rồi sao?”
Trần Tiểu Túy cũng lên tiếng: “Đúng vậy, Nhất Trụ, chúng ta không thể cứ ở đây mãi được”.
Hôm nay hai cô gái đã bị dọa sợ chết khiếp, nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ, sau khi tỉnh táo lại đã bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
Dự tính lên núi ban đầu của họ rất đơn giản, chỉ là thám hiểm xem có thăm dò được bí mật được ẩn giấu kín kẽ nhất của núi Lan Đình hay không.
Nói đơn giản hơn, chỉ vì ham mới mẻ và tìm kiếm sự kích thích, nhưng không thể ngờ còn nguy hiểm hơn cả dự tính.
Tò mò và kích thích trong dự định ban đầu giờ đã biến thành làm sao để sống sót trở về.
Tuy nhiên hành động của Mao Nhất Trụ lại hơi quái dị, mặc dù cậu ta thừa nhận mình lên núi là có mục đích nhưng không hề nói rõ, cũng không thể cứ mông lung nghe theo cậu ta quyết định được.
Mao Nhất Trụ có thể nhìn ra suy nghĩ của hai cô gái, khẽ thở dài: “Được rồi, lúc trước tôi đã nói, lần này tôi lên núi là có mục đích nhưng vẫn chưa nói với mọi người, không phải cố tình giấu giếm mà sợ nói ra mọi người cũng không tin”.
“Nhưng ban nãy trải qua mấy chuyện kia, bây giờ tôi nói cũng không sợ mọi người không tin nữa”.
“Thật ra tôi luôn nghiên cứu khu vực cấm núi Lan Đình chỉ vì tìm một cây nhân sâm núi hoang dã nghìn năm ở đây”.
“Nhân sâm núi hoang dã nghìn năm?”
Trương Tịnh ngờ vực nói: “Đây không phải là loại thực vật chỉ có trong phim ảnh thôi sao, theo góc độ khoa học mà nói thì một củ nhân sâm sống đến ba trăm năm là cùng”.
Mao Nhất Trụ lắc đầu cười nói: “Khoa học ư? Vậy em hãy dùng khoa học để giải thích mấy chuyện chúng ta vừa gặp xem nào?”