“Mao Nhất Trụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói gì đi!”
Trương Tịnh lo âu đến mức giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.
Mao Nhất Trụ nuốt nước bọt đáp: “Chúng ta bị những thứ dơ bẩn kia theo dõi, ban nãy bọn nó không tha thứ cho chúng ta!”
“Hơn nữa… Hơn nữa… Haiz, có một số chuyện tạm thời không thể nói cho mọi người biết, tóm lại, mọi người chỉ cần nhớ, lần này to chuyện rồi!”
Mao Nhất Trụ chưa nói dứt lời, mới được một nửa đã đột nhiên dừng lại, cộng thêm biểu cảm của cậu ta khiến hai cô gái sắp khóc hu hu.
“Đừng sợ”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn tỏ ra dửng dưng từ đầu tới cuối, bình tĩnh nói: “Cho dù là thứ dơ dáy hay chó má nào, kệ xác yêu ma quỷ quái ở đâu ra, tốt nhất là đừng chọc vào tôi, nếu còn tiếp tục giở trò thì ông đây thấy đứa nào giết đứa đó!”
Dứt lời, trong mắt Diệp Vĩnh Khang chợt thoáng hiện vẻ hung ác!
“Anh Diệp, đại ca Diệp, anh trai ơi, anh là anh ruột em luôn đó được chưa?”
Mao Nhất Trụ chắp hai tay cầu xin: “Tôi van xin anh đấy, bây giờ chuyện đã phiền toái lắm rồi, anh đừng làm loạn thêm nữa!”
“Tôi biết anh thần thông quảng đại không gì không làm được, nhưng những thứ kia vốn cũng chẳng phải người, anh Diệp ơi, van xin anh đại từ đại bi, đừng làm loạn thêm cho mọi người nữa được không?”
Ngay lúc đó, Trương Tịnh đột nhiên chỉ phía trước hô lên: “Mau nhìn kìa, đó là gì thế?”
Mọi người nhìn theo hướng tay Trương Tịnh chỉ, bỗng thấy cách đó không xa ngay bên dưới một tán cây cổ thụ có một người đang ngồi xếp bằng.
Người đó quay lưng về phía này, mặc một cái áo khoác đỏ thẫm, trông có vẻ như một người đàn ông.
Thật ra cảnh tượng này nếu xảy ra trong tình cảnh bình thường thì không có gì đặc biệt cả, một người bộ hành mệt mỏi ngồi nghỉ ven đường cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ở đây lại khác, đây là khu vực cấm trên núi Lan Đình mà!
"Nhìn kìa, hình như người đó đang cử động".
Trương Tịnh bỗng nhiên thấy bóng lưng màu đỏ khẽ nhúc nhích, vội kinh ngạc hét lên.
"Đừng phát ra tiếng động!"
Mao Nhất Trụ trông rất lo lắng, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bóng lưng màu đỏ cách đó không xa.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm người đó... hoặc là vật đó một hồi, rồi khẽ nhíu mày.
Trương Tịnh không bị hoa mắt, vai thứ đó quả thật đang khẽ run lên, mà động tác run rẩy rất kỳ quái, từ nhẹ nhàng đến dữ dội, sau đó toàn thân bắt đầu run lên kịch liệt.
Cùng lúc đó, âm thanh giống như hàng ngàn con ve sầu đồng thời vang lên lần nữa, kết hợp với động tác run rẩy của người đàn ông mặc áo đỏ kia, trông vô cùng kinh hãi!
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, cảnh tượng tiếp theo đã khiến Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy bịt chặt miệng, cố gắng không để bản thân hét lên!